Trà Trà hơi há mồm, nửa ngày cũng không nghĩ ra được nên nói cái gì. Lão gia tử như là nhận ra cái gì đó. Biểu tình phức tạp vài giây. Chợt nhắm hai mắt, một bộ dáng ta giờ này khắc này đang mộng du, xoay người đi tới nơi khác. Trà Trà, "......" Kỳ thật mộng du vẫn khá tốt nha. Tuy rằng......Lão gia tử giả bộ mộng du lại không phải rất giống, nhưng là vì tránh cho cô cảm thấy xấu hổ, mà nỗ lực giả mộng du, nội tâm của cô thập phần cảm động! Tiểu cô nương vội vàng trở về phòng mình, rửa mặt thay quần áo. Lúc xuống lầu, Giang Ly Hoán đã ngồi ở đằng kia. Trà Trà nhanh chóng quét qua một vòng, trừ hắn ra, không thấy những người khác, đôi chân ngắn nhỏ nhảy nhót hướng về phía Giang Ly Hoán nhào qua. Hai tay dùng sức nắm lấy bả vai hắn. "Anh tại sao lại không nói với em là gia gia đã trở về!" Tiểu cô nương ánh mắt tràn đầy u oán. Quá mất mặt! Cô từ trong phòng Giang Ly Hoán đi ra ngoài, a a a a! Sáng sớm từ phòng hắn đi ra ngoài, lão gia tử sẽ nghĩ như thế nào? Thiếu niên mỉm cười đem tiểu cô nương nửa người treo ở trên người mình ôm vào trong lòng, nhẹ giọng an ủi. "Ngoan, anh cũng là mới vừa biết ông trở về." Trà Trà, "............Vậy làm sao bây giờ a?" Giang Ly Hoán duỗi tay xoa xoa đầu nhỏ của cô, "Không có việc gì, gia gia chỉ cảm thấy anh không phải người......" Trà Trà, "???" Thiếu niên, vì cái gì ta cảm thấy ngươi nói lời này ra, còn rất đắc ý? Ngươi ngươi ngươi ngươi không phải người, ngươi còn đắc ý? Tiểu cô nương hừ lạnh trừng hắn một cái, "Vốn dĩ chính là vấn đề của anh!" Nếu không phải ngày hôm qua hắn một hai bắt cô phải học bù, hôm nay sẽ đụng phải lão gia tử sao? Sẽ không! Nếu ngày hôm qua hắn không đối với cô xuống tay, hôm nay cô sẽ từ trong phòng hắn đi ra sao? Sẽ không! Cho nên. Vấn đề vẫn là ở hắn! Mắt nhìn tiểu cô nương muốn duỗi ngón tay, đếm kỹ tội trạng của hắn, thiếu niên bất đắc dĩ thở dài. "Ăn cơm trước đi, đến trường học rồi lại nói." Trà Trà, "......Được rồi." * Cao tam ban 5. Trà Trà nhìn tài liệu ôn tập ở trước mặt, nội tâm phức tạp. Đây là tài liệu trước khi tới trường học ngày đầu tiên, lão sư cho cô, cô nhìn thoáng qua liền tùy tay nhét vào chỗ khác. Không nghĩ tới, lại bị Giang Ly Hoán tìm ra tới, hơn nữa còn một lần nữa đặt tới trước mặt cô. Tiểu cô nương u oán nhìn hắn một cái, ánh mắt phức tạp: Nói tốt là đến trường học lại để cô đếm kỹ tội trạng của hắn mà? Sao lại có thể đem một đống tư liệu đặt ở trước mặt cô? Khi dễ người! "Tuần sau đã phải thi rồi, em muốn thi được hạng nhất đếm ngược sao?" Hắn hỏi. Tiểu cô nương suy nghĩ một chút, lắc đầu. Giang Ly Hoán ôn nhu khuyên cô, "Vậy liền hảo hào đọc sách, nếu có tiến bộ, sẽ chuẩn bị cho em một phần thưởng siêu lớn." Đôi mắt đen nhánh xoay chuyển, Trà Trà như là nghĩ tới cái gì đó, khóe môi hơi cong. "Giang Ly Hoán, anh không phải đứng hạng nhất sao? Tuần sau thi, em muốn cướp vị trí hạng nhất của anh! Anh phải cẩn thận nga!" Giang Ly Hoán bật cười, vô cùng phối hợp gật gật đầu, "Được, anh sẽ cẩn thận." Trà Trà cũng không thèm để ý tới sự phối hợp của hắn, mở tài liệu ra. Lúc này đây, nghiêm túc hơn không ít. Mới vừa lật vài tờ. Tiểu cô nương đột nhiên cười cười. "Giang Ly Hoán? Anh có phải lần đầu tiên khi nhìn thấy em, liền đối với em có ý tưởng không an phận?" Thiếu niên ngốc lăng, đột nhiên, khóe môi hơi câu lên một chút, "Em bây giờ mới biết được?" Trà Trà, "Ừm." Nhìn nét chữ trên tài liệu, nhìn kỹ một chút, sẽ phát hiện cùng với nét chữ của Giang Ly Hoán hoàn toàn giống nhau. Chẳng qua, chữ trên tài liệu viết theo chữ Hành Giai, còn trên sách viết theo chữ Khải. Hơn nữa, cô không có xem qua nhiều tài liệu. Lúc này mới để tiểu cô nương phát hiện vấn đề này. Ngoài cửa sổ ánh mặt trời vừa lúc chiếu vào. Trong phòng học. Tiểu cô nương vừa ngoan lại vừa mềm, đáy mắt tràn đầy ý cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]