Ba phút sau.
Trà Trà từ bỏ giãy giụa.
Nghiêng đầu, an tĩnh nhìn Giang Ly Hoán.
Trong mắt tràn đầy oán niệm.
"......"
Người này nga.
Thật sự đặc biệt hư, trơ mắt nhìn cô ở đằng kia giãy giụa, cũng không ra tay giúp đỡ......
Lúc này.
Giang Ly Hoán bắt gặp đôi mắt ngấn nước tràn đầy oán niệm của tiểu cô nương.
Hắn tâm trạng cực tốt nhìn tiểu cô nương manh manh nhà mình.
Đem chính mình khóa lại trong chăn, lại chui không ra......Tiểu bảo bối nhà hắn thật là một bảo bối!
Hắn duỗi tay, ôm tiểu cô nương và chăn cùng nhau ôm lên.
"Ngoan, kêu một tiếng Hoán ca ca, anh liền giúp em."
Tiểu cô nương trong chăn liếc hắn một cái, phát ra một tiếng hừ lạnh, cô nghiêng đầu, ngạo kiều từ chối.
Hừ, không biết xấu hổ!
Lại đang hống cô, bảo cô nói mấy câu mắc cỡ đó.
Cô mới không bị mắc mưu.
Hai người lại giằng co vài phút, dưới ánh trăng mông lung, tiểu cô nương nghiêng đầu, có chút mệt mỏi.
Cô ngáp một cái, tìm một tư thế thoải mái.
Trực tiếp nhắm mắt lại ngủ.
Giang Ly Hoán có chút mộng bức, bất đắc dĩ nhìn tiểu cô nương đang ngủ trong lòng ngực.
Được rồi, như vậy cũng có thể ngủ được?
Hắn xem thường tiểu bảo bối nhà hắn rồi.
Hắn khẽ thở dài một cái, thật cẩn thận đem người nâng dậy.
Trong lúc hoảng hốt, tiểu bảo bối lông mi khẽ lây động.
Giang Ly Hoán, "......"
Ân, lại học thông minh.
Hắn lắc đầu, làm như không biết tiểu cô nương đang giả bộ ngủ.
Thiếu niên từ trên mặt đất đứng dậy, nương theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-du-ngot-ngao/991987/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.