Dịch: Lãnh Nhân Môn
Cô cúi đầu nhìn thì chỉ thấy một cái bóng mơ hồ. Đó là một cô gái, mái tóc dài bị gió thổi tung bay.
Cổ của cô gái này mắc trên dây thừng, có vẻ như là thắt cổ.
Nam Sơn không thể tránh khỏi việc tiếp xúc với là làn da lạnh ngắt trên cổ của cô gái kia.
Mọi người ở tầng một còn đang ngủ say, người gác đêm cũng không hay biết gì. Ai mà ngờ được lại có một người chết ở cách họ chỉ mấy mét cơ chứ?
Cô muốn mau chóng rời khỏi đây, không muốn ở cùng phòng với cái xác này nữa.
Nhưng đáng tiếc là phải năm phút nữa cô mới được tự do khống chế việc đi lại.
Cô chưa bao giờ cảm thấy năm phút lại dài lâu đến thế, sống một ngày như một năm chẳng qua cũng chỉ thế này mà thôi.
Mưa đã tạnh rồi, cả căn phòng lặng phắc tới đáng sợ.
Chỉ có tiếng kẽo cà kẽo kẹt cứ vang lên mãi.
…
Cố Thăng nhìn thấy Nam Sơn đang ngủ ngon bỗng bật dậy, sắc mặt tái nhợt ra.
- Mơ ác mộng à?
Nam Sơn thấy ánh sáng ấm áp tỏa ra từ ngọn nến trên bàn thì thần kinh căng thẳng mới dần thả lỏng.
Cảm giác đúng như trở lại nhân thế một lần nữa mà.
- Ừ, gặp ác mộng.
Trên thực tế còn đáng sợ hơn mơ ác mộng, bởi vì cô cũng ở trong ác mộng.
Cố Thăng đặt nước trước bàn cô:
- Uống nước cho bình tĩnh đi.
- Được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-dinh-doa-nguoi/3124375/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.