Dịch: Lãnh Nhân Môn
Phía bên kia cánh cửa lặng đi vài giây.
Giọng nói vốn hung hăng dần yếu ớt:
- Người anh em à, ngoài trời mưa to thế kia, cậu nhẫn tâm để chúng tôi đứng chờ ngoài cửa ra vào sao?
Trần Lâm lập tức nói thẳng:
- Nhẫn tâm chứ.
Đang yên đang lành, ai rỗi hơi mà đội mưa đến vào lúc nửa đêm thế này?
Lần đầu tiên, Cố Thăng nhìn Trần Lâm bằng ánh mắt tán thưởng.
Quy tắc phim kinh dị thứ ba của nhà họ Cố: Tuyệt đối không được để người lạ vào nhà, bọn họ hoặc là kẻ ác, hoặc trên người sẽ có thứ tà ác.
Phía bên kia cánh cửa lại chìm vào yên lặng.
Ngay khi Trần Lâm nghĩ là bọn họ đã rời đi thì lại có giọng nói vang lên:
- Thật ra là tôi chơi True or Dare thua, có chơi có chịu, tôi chọn Dare nên đành đến đây chụp một tấm hình để gửi cho đám bạn.
Lý do này tạm có vài phần đáng tin.
Trần Lâm chần chừ, đêm mưa to gió lớn mà cứ để người ta ở ngoài thì cũng chẳng ra làm sao.
Gió biển rất lớn, nếu để người ta cảm lạnh thì không hay.
Mở cửa ra, Trần Lâm sững sờ.
Từ đầu tới cuối, chỉ có duy nhất một người nói chuyện với cậu, vậy mà chẳng ngờ ở bên ngoài lại có hai người.
Phùng Cường nắm chặt tay Trần Lâm.
- Người anh em, tôi là Phùng Cường, về sau không cần khách khí, cứ gọi anh Phùng là được, người bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-dinh-doa-nguoi/3124377/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.