Dịch: Lãnh Nhân Môn
Một đêm dài đằng đẵng và hỗn loạn cứ thế qua đi.
Một người đang sống khỏe mạnh đột nhiên chết đi, cơ hồ không một ai được ngủ ngon giấc.
Trần Lâm cứ nhắc đi nhắc lại rằng trừ đám người bọn họ thì ở đây vẫn còn kẻ khác.
Vì chuyện tối qua nên Lão Răng Vàng và Trần Lâm kết thù với nhau. Trần Lâm cứ mở miệng ra là gã phải xóc cho bằng được đôi câu.
Quan điểm của Cố Thăng là: giao chuyện tìm hung thủ cho cảnh sát. Còn việc cấp bách hiện tại là bảo đảm an toàn tính mạng của bản thân mình. Trừ trường hợp bất khả kháng, nếu không mọi người đừng tách nhau ra.
Mọi người không có ý kiến gì, nhưng vì Lão Răng Vàng và Trần Lâm có ân oán, nên Trần Lâm và Tôn Nhược Hiên vẫn duy trì khoảng cách với đám Lão Răng Vàng, làm cho nhóm Nam Sơn cũng không đến gần gã.
…
Đến giữa trưa, Lão Răng Vàng và Phùng Cường tụm đầu bàn luận, không biết là nói cái gì.
Một lát sau, Phùng Cường đi tới trước mặt Cố Thăng. Hắn đã coi Cố Thăng là thủ lĩnh của nhóm Nam Sơn rồi.
Phùng Cường lên tiếng:
- Chúng ta kết đồng minh đi.
- Kết đồng minh?
Cố Thăng nhíu mày:
- Kết đồng minh với hai người thì có ích lợi gì?
Song trong lòng anh thì đang suy tính, nếu kết đồng minh thì họ sẽ trở thành một đội năm người, nhiều người sẽ thuận tiện hơn nhiều, ví dụ như khi gác đêm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-dinh-doa-nguoi/3124373/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.