Dịch: Lãnh Nhân Môn
Ý thức được người đi đại tiện trong rừng có thể là hung thủ, Cố Thăng lập tức kể hết chuyện vừa xảy ra cho Nam Sơn và Lão Răng Vàng nghe.
Lão Răng Vàng kinh ngạc:
- Sao mà nhận nhầm được hay vậy? Hung thủ giống Cường Tử lắm à?
- Không biết nữa.
Cố Thăng đặt đèn pin lên bàn:
- Đèn sắp hết pin rồi, chỉ chiếu sáng được tầm 1 mét thôi. Tôi cứ đinh ninh người đó là Cường Tử, với lại ghét mùi thối nên không đến gần.
Nam Sơn nghe thế thì cũng hoảng cả hồn, đặc biệt là sau đó còn biết Cố Thăng đưa cả giấy cho người nọ nữa chứ.
- Làm sao đấy?
Trần Lâm đang gác đêm cũng đi tới.
Vì xác định được hung thủ không phải là cậu ta nên thái độ của Lão Răng Vàng với cậu ta cũng ôn hòa hơn nhiều.
- Xảy ra chút chuyện.
Lão Răng Vàng đáp:
- Mấy người ở đây chờ chút đi, tôi với Cố Thăng ra ngoài một chuyến, sẽ về nhanh thôi.
Nếu chuyện Cố Thăng nói là sự thật thì chắc chắn là hung thủ đã chuồn mất lâu rồi.
Lão Răng Vàng vẫn còn hơi ham hố với bảo tàng, lần này gã ra ngoài chỉ là để xác nhận xem Cố Thăng có giở trò sau lưng họ không thôi.
- Tôi đi cùng với các anh, Cường Tử trông nom Nhược Hiên một chút nhé.
Vì trải qua việc lúc ban ngày nên Tôn Nhược Hiên ngủ không an ổn, vừa ngủ vừa mê sảng, thi thoảng lại bừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-dinh-doa-nguoi/3124370/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.