Dịch: Lãnh Nhân Môn
Phùng Cường ý thức được hung thủ nhận lầm người, bèn nói với giọng yếu ớt:
- Anh tìm nhầm người rồi.
Hắn hối hận xanh cả ruột. Biết thế ban nãy để Cố Thăng đi ra cùng mình thì tốt rồi, giờ chỉ mong mọi người có thể phát hiện ra hắn gặp chuyện nhanh một chút thôi.
Hắn nhặt bịch khăn giấy với động tác rề rà, cố gắng kéo dài thời gian một chút.
- Đừng có giở trò với tao.
Hung thủ thấy hắn lề mề, bèn ấn con dao vào sâu một chút. Lưỡi dao sắc cắt rách da Phùng Cường, vết máu rỉ ra.
- Au…
Phùng Cường hít một hơi khí lạnh, không dám khôn vặt nữa, chỉ đành cố sức phối hợp với hung thủ.
Phùng Cường cười gượng, cố tìm một đề tài nói chuyện phiếm để kẻ kia thả lỏng cảnh giác.
Hắn nói:
- Tôi phải xưng hô với anh thế nào đây nhỉ?
Vừa nói xong thì Phùng Cường đã hối hận ngay, làm gì có hung thủ nào tự giới thiệu bản thân bao giờ.
- Anh không muốn nói cũng được…
- Mã Tự Lý.
Hung thủ đáp với giọng lạnh tanh.
- Ờ? Hả!
Phùng Cường nghe thấy tên kia báo tên thì vui vẻ lắm, có đề tài để nói chuyện rồi.
Phùng Cường hạ quyết tâm, nhất định phải dùng ba tấc lưỡi không xương của mình, lấy tình đả động, lấy lí thuyết phục để Mã Tự Lý bỏ đao làm Phật.
- Thì ra là Mã đại…
Phùng Cường còn chưa nói xong chữ “ca” thì đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-dinh-doa-nguoi/3124367/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.