Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Đúng là tri kỉ thật!
Cơ mà trong hoàn cảnh này thì bảo Cố Thăng anh phải ra tay thế nào đây?!
Trong tưởng tượng của Cố Thăng, lần đầu tiên giữa hai người họ phải có ánh đèn ấm áp, có âm nhạc ưa thích, có món ngon phối với vang xịn, có giọng hát du dương và một chiếc giường king size thoải mái kia.
Chứ không phải trong ánh đèn lập lòe chớp tắt, giữa tiếng cửa sổ cọt kẹt, tự mình múc nước giếng tận hưởng cảm giác chất phác mộc mạc rồi lăn lên cái giường cứng còng, đau hết cả mình mẩy thế này!
Cố Thăng liếc nhìn trợ lý nhà mình:
- Anh mang đống này về đi! Tạm thời tôi còn chưa nghĩ tới.
Lịch Danh Minh ra vẻ người từng trải:
- Không nói trước được đâu, các cụ có câu, không biết phòng xa là ra tai họa đấy.
Câu này dùng ở đây được à?
- Anh cầm về tự dùng lấy đi!
Cố Thăng lặp lại một lần.
Lịch Danh Minh lắc đầu:
- Tôi không dùng được cỡ này.
Hê hê! Cố Thăng nghe xong, tự nhiên lại thấy hơi hơi tự hào.
Cuối cùng, gói ba con sói kia vẫn được để lại dưới đáy túi.
Cố Thăng nghĩ, tí nữa cất nó vào tủ vậy.
…
Cố Thăng và Lịch Danh Minh ngồi xuống nói chuyện trong công ty.
- Nếu gặp chuyện gì khó giải quyết quá thì gọi điện vào quán nhỏ trong thôn này. Tôi nói qua với chủ quán rồi, nếu anh gọi thì dì Đào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-dinh-doa-nguoi/3124285/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.