Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Vừa nghe Nam Sơn kêu đau, Cố Thăng vội vàng quay lại nhìn thì thấy sắc mặt cô tái nhợt đi và mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Anh cúi đầu xuống, áp sát tai cô rồi nói với giọng dịu dàng:
- Anh đưa em đến chỗ Mạnh Thanh Hà, em ráng chịu một chút, sẽ đến nhanh thôi.
Nam Sơn đau đầu đến mức không nói nên lời, chỉ có thể tựa cả nửa người vào anh rồi gật đầu khe khẽ.
- Cô ấy làm sao thế kia? Có phải bị ốm không? Tôi đưa hai người đi tìm bác sĩ nhé?
Dì Đào thấy Nam Sơn sắc mặt không tốt thì đi ra rồi quan tâm hỏi, còn đưa mu bàn tay lên trán Nam Sơn đo thử nhiệt độ thế nào.
- Không cần đâu, cảm ơn dì.
Cố Thăng lấy một trăm tệ ra:
- Nếu có ai gọi đến tìm cháu thì dì làm ơn báo cho cháu biết nhé, cháu ở nhà cụ Đổng.
Dì Đào nhận tiền rồi bèn nảy lòng tốt hiếm có mà nhắc nhở:
- Đừng đến nhà cụ Đồng thì hơn, nhà đó không lành đâu.
- Không lành thế nào cơ?
Cố Thăng nhướn mày.
Dì Đào giữ kín như bưng:
- Tóm lại là không lành.
Chẳng chịu nói thêm gì khác cả.
- Cháu biết rồi, cảm ơn dì đã nhắc nhở.
Cố Thăng không nói nhiều mà bế bổng Nam Sơn lên rồi đi về phía nhà cụ Đồng.
Dì Đào nhìn theo bóng họ mà thấy nhức đầu, hai cái đứa này, sao lại không nghe khuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-dinh-doa-nguoi/3124288/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.