Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Cố Thăng trợn mắt:
- Sao em biết?
Nam Sơn nói:
- Vì khi đó em đang ở hiện trường.
Ở hiện trường?! Cố Thăng nhìn cô với vẻ khiếp sợ:
- Nói vậy thì mấy hôm nay em đều ở thôn Đào Nguyên sao?
Nam Sơn lắc đầu:
- Em chỉ ở đó hôm đầu thôi, bốn ngày sau thì em hoàn toàn không có ý thức. Chắc là em về cơ thể mình rồi ngủ say thôi.
- Thì ra suy đoán của anh là chính xác.
Cố Thăng day đôi mắt cay xè:
- Thấy em hôn mê mãi không tỉnh, anh cho rằng linh hồn em vẫn ở lại thôn Đào Nguyên nên đã đưa em về dó một lần, hi vọng
linh hồn em có thể về lại thân thể. Nếu ở cùng một thôn làng thì chắc là thân thể và linh hồn sẽ hấp dẫn lẫn nhau. Thế nhưng
sau một ngày không thấy có chút hiệu quả nào thì anh không thể không đưa em tới bệnh viện, không ăn không uống thời gian
dài, anh sợ thân thể em không chịu nổi.
Nói đến đây, Cố Thăng vỗ đầu mình một cái:
- Em ngủ nhiều ngày như vậy chắc là đói lắm rồi. Chờ anh nhé, anh đi mua cháo, bao giờ em ăn no thì lại kể anh nghe em đã trải
qua những gì sau.
Nam Sơn chìm trong niềm vui khi tỉnh lại nên không để ý đế cái bụng đã đói mấy ngày. Nghe anh nói xong, cô mới thấy mình đói
thật, cái bụng cũng lựa đúng thời điểm mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-dinh-doa-nguoi/3124264/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.