Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Vừa nghe Nam Sơn nói Từ Á Vu đã về, Cố Thăng bèn chống tay lên giường, lập tức ngồi dậy, đưa mắt vô thức nhìn sang cửa phòng.
Bưởi đang đứng ở cửa ra vào, còn Mận đang áp chế Từ Á Vu đi đến bên cạnh chiếc còng.
- Ngồi xổm xuống, tự đeo còng chân vào.
Mận ra lệnh.
Cố Thăng nhìn chằm chằm Từ Á Vu, phát hiện miếng băng cá nhân đang dán lên vết thương ở miệng y, trông như đã được xử lý.
Nếu như bọn bắt cóc xử lý vết thương ở chỗ đó của y, xem chừng sau khi đi ra ngoài cũng không đánh y, diễn mãi một trò hề.
Cố Thăng quay đầu nhìn Mai Nhất Minh, thấy cô cũng đang mình anh, nhân tiện gật đầu với anh. Có lẽ cô thấy bộ dạng thế này của Từ Á Vu thì đã tin y là gián điệp rồi.
Từ Á Vu tỏ vẻ mệt mỏi, ngoan ngoãn mang còng chân vào như thể quá hoảng sợ.
- Anh Từ.
Mận khom người, vỗ vỗ mặt y.
- Đừng tiếp tục giở trò gian trá. Nếu có lần sau sẽ không đấm mày mấy đấm đơn giản vậy đâu.
Từ Á Vu gật đầu liên tục:
- Không dám, tôi không dám nữa. Sau này tôi sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng này, không đi đâu cả.
Bưởi bật cười, tỏ vẻ không tin tưởng, hắn nhìn sang Cố Thăng, nói:
- Anh Cố đây tự hiểu lấy mình thật đấy, phiền anh giúp bọn tôi trông chừng nhé.
- Được, không thành vấn đề.
Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-dinh-doa-nguoi/3124217/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.