Âu Tử Tuyết trông thấy hai anh em Lục An và Lục Sắc Vi chỉ hừ lạnh không đáp. Cô đã sớm biết hai kẻ này chắc chắn sẽ quay lại báo thù. Chỉ là thực lực của cô bây giờ ứng phó mấy kẻ này có chút không đủ. Trước hết cứ tìm cách phá vòng vây đã. Lục Sắc Vi cực kỳ oán hận Âu Tử Tuyết. Nếu không phải cô cố tình phá đám thì đám thiếu gia nhà giàu ngu ngốc kia đã nằm gọn trong tay cô ta rồi. Cô ta đợi cơ hội báo thù này đã rất lâu, tất nhiên không thể dễ dàng buông tha cho Âu Tử Tuyết, mở miệng định tuôn ra một hồi miệt thị. Âu Tử Tuyết nào để cho Lục Sắc Vi có cơ hội, tay nhanh như cắt rút khẩu súng lục phòng thân bắn liền ba phát về nơi ít người nhất, hòng thoát khỏi vòng vây. Lục An không phải kẻ ngu ngốc lắm lời như Lục Sắc Vi, nhanh chóng giơ súng bắn về phía Âu Tử Tuyết. Âu Tử Tuyết lăn mấy vòng trên mặt đất, tiện tay kéo một tên thuộc hạ của Lục An ra làm bia đỡ đạn. Âu Tử Tuyết phát hiện, đám người Lục An mang tới hoàn toàn là một lũ ô hợp, không hề biết cách phối hợp với nhau. Hơn nữa trong này còn có không ít tên là người mới, vừa gặp chuyện đã luống cuống tay chân, xem ra chỉ mang tới cho đủ quân số hoặc làm bia đỡ đạn mà thôi. Tình hình này thì khả năng thoát thân của cô lại tăng thêm rồi. Lục An ban đầu đem theo nhiều người đến chính là để tăng thêm khí thế và lực lượng cho bản thân, không nghĩ tới bây giờ lại trở thành gánh nặng. Âu Tử Tuyết lợi dụng hình thể nhỏ nhắn len lỏi giữa đám người, dao găm và súng không ngừng thu gặt tính mạng. Mà phe hắn dù cũng có súng trong tay như ng lại không dám bắn vì sợ trúng đồng bọn. Lục An nghiến răng nghiến lợi quát lớn: -Toàn bộ tản ra, tìm cơ hội bắn chết cô ta!! Đám thuộc hạ vội tản hết ra, không để Âu Tử Tuyết có cơ hội lợi dụng. Âu Tử Tuyết phản ứng cực nhanh, chộp lấy một tên rồi, kéo tới làm bia đỡ đạn, sau đó tung người nhảy đến nấp sau một gốc cây. Lợi dụng lúc phía Lục An chưa tiến tới, vội vàng gọi cho Diệp Thần. Diệp Thần rất nhanh liền bắt máy, Âu Tử Tuyết ngắn gọn nói: -Diệp Thần, tôi bị mai phục, địa điểm là công viên gần nhà. Mau đến ứng cứu. Nói xong liền tắt điện thoại, đặt vào túi áo trước ngực trái. Thứ này cũng coi như một tầng bảo hiểm đi. Súng trong tay Âu Tử Tuyết còn tổng cộng sáu viên đạn. Lục An tất nhiên biết kĩ năng bắn súng thần sầu của cô nên không dám vọng động, chỉ thúc giục đám thuộc hạ của mình tiến lên. Nhưng đám người đó cũng không phải kẻ ngu. Sự đáng sợ của Âu Tử Tuyết, bọn hắn đều đã lãnh giáo. Muốn bọn hắn lên chịu chết, tiêu hao đạn của cô, chính là nằm mơ. Hai bên cứ thế giàng co hơn năm phút. Lục An phẫn hận thầm mắng trong lòng. Quả nhiên không thể trông cậy vào lũ ô hợp này. Cũng may, hắn đã có chuẩn bị. Lục An từ trong túi áo rút một quả lựu đạn, rút chốt, ném thẳng về phía gốc cây Âu Tử Tuyết đang ẩn nấp. Âu Tử Tuyết trông thấy chỉ nhếch môi cười lạnh. Quả lựu đạn này đối với cô chẳng khác nào miếng bánh ngọt từ trên trời rơi xuống mà. Hắn đã tự tìm đường chết, cô tất nhiên sẽ không khách khí với hắn. Một loạt động tác như mây trôi nước chảy xuất hiện. Lăn người, tiếp lấy quả lựu đạn còn chưa nổ, dùng hết tốc lực ném trả, sau đó trốn đến một gốc cây khác ngoài ảnh hưởng của vụ nổ. Vô cùng hoàn mĩ, không có lấy một tia đình trệ. Từ đó có thể thấy được năng lực của Âu Tử Tuyết mạnh tới đâu. Loại lựu đạn mà Lục An ném, Âu Tử Tuyết biết rất rõ. Từ lúc rút chốt đến khi phát nổ có khoảng bốn giây. Hắn rút chốt ném đến chỗ cô mất khoảng hai giây, cô dùng thời gian hơn một giây đón lấy quả lựu đạn, ném trả lại cho bọn chúng. Ầm!!! Lựu đạn nổ tung, nhưng kẻ đứng trong bán kính năm mét đều bị thương nặng, không ít người có vị trí quá gần đã bị nổ thành thịt vụn. Âu Tử Tuyết ghé mắt quan sát. Lúc nãy cô ném đã chọn ngay vị trí của Lục An, chỉ cần nổ chết hắn, cô liền qua được lần này. Vô cùng ngạc nhiên, Lục An lại không chết, hơn nữa vết thương cũng không quá nặng, chỉ bị mảnh lựu đạn cắt một đường trên vai trái. Lại nhìn một lần, Âu Tử Tuyết lập tức hiểu được lý do. Hóa ra ngay vào thời điểm ấy, Lục An đã bắt lấy Lục Sắc Vi, dùng cô ta làm lá chắn cho mình nên mới thoát chết. Âu Tử Tuyết cảm thấy trong lòng dâng lên một hồi cảm giác thỏ tử hồ bi. Có lẽ Lục Sắc Vi vĩnh viễn cũng không nghĩ rằng mình lại bị chính người mình yêu nhất hại chết. Lục Sắc Vi đích thực rất yêu Lục An, nhưng trong mắt Lục An, Lục Sắc Vi chỉ là một con cờ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào mà thôi. Lục An biết lúc này đại sự bất thành, lập tức tìm cách rút lui. Lưu được núi xanh thì sợ gì thiếu củi đốt. Sau này, hắn chắc chắn sẽ có thể báo thù. Đáng tiếc Âu Tử Tuyết lại không định buông tha cho hắn. Lục An giống như một con độc xà âm hiểm nấp trong bóng tối, chờ đợi thời cơ nhảy ra cắn cô một phát chí mạng. Nếu không giết được hắn ta, e là sau này cô khó mà yên giấc. Âu Tử Tuyết giương súng bắn liền ba phát. Lục An đã sớm phát hiện, kéo một tên thuộc hạ tới chắn trước người, để hắn thay mình đỡ đạn. Âu Tử Tuyết thật sự là hận đến ngứa răng. Nếu như cô vẫn còn ở thời kì đỉnh phong thì đã sớm xông vào giữa bọn chúng mà chém giết rồi, nào phải phụ thuộc vào súng ống đạn dược như bây giờ. Lục An bỏ chạy càng lúc càng xa. Âu Tử Tuyết không dám đuổi theo, sợ hắn bất ngờ quay lại cắn ngược mình một phát. Đạn cô không còn nhiều, thể lực cũng đã tiêu hao không ít. Bây giờ có đuổi theo cũng chưa chắc đã bắt được Lục An. Dù sao bia đỡ đạn của hắn cũng rất nhiều. Chỉ là để bọn chúng thoát được, cô thật sự không cam tâm
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]