Chia tay Lưu Ngọc, Âu Tử Tuyết nhanh chóng quay về nhà của Diệp Thần tiếp tục huấn luyện. Anh em Lục An và Lục Sắc Vi vẫn chưa bị bắt, ai biết khi nào bọn họ quay ngược lại cắn cô chứ. Cô phải cố gắng tăng cường thực lực càng nhanh càng tốt.
Cũng trong thời gian đó, Hàn Thiên Dật ba chân bốn cẳng chạy tới chỗ Lưu Ngọc, vội vàng đẩy cửa xông vào, nắm chặc tay cô, kích động nói:
-Cô nói thật sao? Tử Tuyết thật sự tha thứ cho tôi rồi?!
Lưu Ngọc vẫn như trước, không chút dấu vết rút tay về, bình tĩnh đáp:
-Tôi đã thuyết phục Âu tiểu thư bỏ qua hiềm khích với anh. Bây giờ hai người có thế làm bạn. Còn về việc có thể trở thành người yêu hay không thì phải xem anh rồi.
Hàn Thiên Dật mỉm cười nhàn nhạt, đáy mắt ẩn chứa chút gì đó đau thương.
-Chỉ cần làm bạn thôi là đủ rồi. Còn về việc tiến xa hơn, tôi cũng không dám mơ tới. Là tôi tổn thương cô ấy quá nhiều. Rất cảm ơn cô đã giúp tôi, bên cô nhi viện tôi sẽ lập tức cho người khởi công ngay.
-Hàn thiếu, anh không cần cảm ơn tôi. Đây là một cuộc giao dịch, thế thôi.
Hàn Thiên Dật có chút bất đắc dĩ. Cô gái này, nhất định phải phân chia rạch ròi như vậy sao? Sau đó, anh vô cũng ga lăng đưa cô về, không nghĩ tới lại gặp được thiên kim nhà Lưu gia: Lưu Thiến Thiến. Cô ta vừa nhìn thấy Lưu Ngọc liền lên tiếng mỉa mai:
-Nha, đây không phải chị Lưu Ngọc sao? Ít lâu không gặp liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-dung-tuong-ta-so-nguoi/1778630/chuong-42.html