Chương trước
Chương sau

Chia tay Lưu Ngọc, Âu Tử Tuyết nhanh chóng quay về nhà của Diệp Thần tiếp tục huấn luyện. Anh em Lục An và Lục Sắc Vi vẫn chưa bị bắt, ai biết khi nào bọn họ quay ngược lại cắn cô chứ. Cô phải cố gắng tăng cường thực lực càng nhanh càng tốt.
Cũng trong thời gian đó, Hàn Thiên Dật ba chân bốn cẳng chạy tới chỗ Lưu Ngọc, vội vàng đẩy cửa xông vào, nắm chặc tay cô, kích động nói:
-Cô nói thật sao? Tử Tuyết thật sự tha thứ cho tôi rồi?!
Lưu Ngọc vẫn như trước, không chút dấu vết rút tay về, bình tĩnh đáp:
-Tôi đã thuyết phục Âu tiểu thư bỏ qua hiềm khích với anh. Bây giờ hai người có thế làm bạn. Còn về việc có thể trở thành người yêu hay không thì phải xem anh rồi.
Hàn Thiên Dật mỉm cười nhàn nhạt, đáy mắt ẩn chứa chút gì đó đau thương.
-Chỉ cần làm bạn thôi là đủ rồi. Còn về việc tiến xa hơn, tôi cũng không dám mơ tới. Là tôi tổn thương cô ấy quá nhiều. Rất cảm ơn cô đã giúp tôi, bên cô nhi viện tôi sẽ lập tức cho người khởi công ngay.
-Hàn thiếu, anh không cần cảm ơn tôi. Đây là một cuộc giao dịch, thế thôi.
Hàn Thiên Dật có chút bất đắc dĩ. Cô gái này, nhất định phải phân chia rạch ròi như vậy sao? Sau đó, anh vô cũng ga lăng đưa cô về, không nghĩ tới lại gặp được thiên kim nhà Lưu gia: Lưu Thiến Thiến. Cô ta vừa nhìn thấy Lưu Ngọc liền lên tiếng mỉa mai:
-Nha, đây không phải chị Lưu Ngọc sao? Ít lâu không gặp liền dụ dỗ được một gã nhà giàu ngu ngốc rồi à? Quả không hổ là đứa con của người đàn bà ti tiện kia, chỉ biết dụ dỗ đàn ông để kiếm sống mà thôi.
Sắc mặt Hàn Thiên Dật trầm xuống. Nhà giàu ngu ngốc? Nói hắn sao? Quả là muốn chết. Khẽ liếc qua Lưu Ngọc, sắc mặt cô vẫn bình tĩnh như vậy, chỉ là ánh mắt kia có phần tối lại. Hắn bước lên một bước, lạnh lùng nhìn Lưu Thiến Thiến, nói:
-Giáo dưỡng của Lưu gia xem ra cũng không tốt lắm nhỉ? Lại có thể buông lời sỉ nhục người khác ở nơi như thế này, tôi thấy xấu hổ dùm cho ba mẹ cô rồi đấy.
Lưu Thiến Thiến phẫn nộ quát:
-Anh là cái thá gì mà dám quản tôi? Anh...um...um...
Lưu Thiến Thiến đang phẫn nộ thì bị vệ sĩ của mình bịt miệng lại. Tên vệ sĩ một đầu mồ hôi, vẻ mặt thành khẩn cúi đầu:
-Thật xin lỗi Hàn thiếu, tiểu thư nhà tôi có hơi nóng tính. Mong ngài thứ lỗi.
Hàn Thiên Dật hừ lạnh, nắm tay Lưu Ngọc kéo ra ngoài. Chuyện hôm nay anh nhất định sẽ nhớ kĩ. Lưu gia cần cho anh một câu trả lời thích đáng.
Ra khỏi quán cafe, Lưu Ngọc nhanh chóng rút tay ra, nhẹ nhàng nói:
-Cảm ơn anh đã giúp đỡ. Bây giờ tôi phải quay về, tạm biệt.
Hàn Thiên Dật ngẩn ngơ nhìn tay mình, sau đó lại nhìn theo bóng lưng Lưu Ngọc rời đi, trong đầu có thứ gì đó chậm rãi xuất hiện.
Về tới nhà, anh bắt đầu cho người điều tra Lưu Ngọc. Rất nhanh, tất cả tư liệu về cô đã ở trên tay anh. Lưu Ngọc là con của Lưu gia chủ với một vũ công trong quán bar. Vũ công kia từ khi có Lưu Ngọc thường xuyên chạy đến Lưu gia làm loạn, đòi tiền. Từ khi Lưu Ngọc ra đời, bà ta càng làm quá lên, ẵm con tới đòi tiền, sau khi được tiền liền vứt Lưu Ngọc vào cô nhi viện. Mấy năm sau thiếu tiền, bà ta lại tái diễn trò đó một lần nữa. Đến khi Lưu Ngọc năm tuổi liền ý thức được mọi chuyện, không đồng ý theo bà ta nữa, bà ta liền đi luôn không trở lại.
Người của Lưu gia chưa bao giờ thừa nhận Lưu Ngọc, mà Lưu Ngọc cũng chẳng bao giờ nhắc đến Lưu gia, yên ổn sống một cuộc sống bình thường. Nhưng Lưu Thiến Thiến lại thường xuyên tìm đến gây khó dễ cho cô. Lưu Thiến Thiến là con tình nhân của Lưu gia chủ, có điều mẹ cô ta khôn khéo hơn mẹ Lưu Ngọc rất nhiều, đá đít vợ của Lưu gia chủ, ngồi lên vị trí phu nhân. Lưu Thiến Thiến gây sự với Lưu Ngọc chẳng qua là vì thỏa mãn sự hư vinh của cô ta mà thôi.
Xem xong hết đống tư liệu, Hàn Thiên Dật không khỏi thở dài. Chẳng trách cô lúc nào cũng bình tĩnh thản nhiên như vậy, xem ra là do hoàn cảnh đẩy đưa mà thôi. Có lẽ đó chỉ là lớp mặt nạ cô dựng ra cho mình. Chẳng hiểu vì sao, hắn đột nhiên có một khao khát, muốn xé toang lớp mặt nạ ấy, biết được khuôn mặt chân thật của cô.
Đảo mắt một cái đã hơn một tháng trôi qua. Quan hệ giữa Âu Tử Tuyết và Diệp Thần ngày càng thân thiết. Hàn Thiên Dật cũng qua lại với Lưu Ngọc nhiều hơn. Lưu Thiến Thiến bị cấm túc trong nhà, không được phép ra ngoài. Trận chiến tranh giành vị trí đứng đầu hắc đạo của Nam Cung gia với tổ chức Dark của Tiêu Lãm cũng sắp tới hồi kết thúc. Một tháng này, chuyện xảy ra cũng thật quá nhiều.
Hơn một tháng luyện tập, nhờ có căn bản tốt mà Âu Tử Tuyết tiến bộ rất nhanh. Nếu cứ tiếp tục duy trì thì khoảng vài ba năm nữa, cô sẽ khôi phục được khoảng một nửa thực lực ban đầu. Buổi chiều, khi đang đi dạo trong công viên như mọi ngày, Âu Tử Tuyết chợt khựng lại. Cô cảm nhận được, có sát khí, hơn nữa còn là nhằm vào cô.
Từ trong những bụi cây, rất nhiều người tỏa ra, dẫn đầu là Lục An và Lục Sắc Vi. Bình thường giờ này cùng cô đi dạo còn có Diệp Thần, chỉ là vừa rồi bên nhà chính Diệp gia có chuyện nên hắn đã đi mất. Xem ra là do hai người này giở trò.
Lục Sắc Vi tiến lên một bước, nhếch môi cười lạnh:
-Âu Tử Tuyết, chúng ta lại gặp mặt. Trân trọng thông báo, hôm nay mày nhất định phải chết!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.