Sau buổi gặp mặt với Diệp Thần, Âu Tử Tuyết lén lút về nhà gom hết đồ đạc chuyển sang biệt thự của hắn. Dọn dẹp xong xuôi, cô liền để lại một bức thư cho ba và anh trai, sau đó êm thấm chuồn mất. Nếu để bị hai người này bắt gặp thì kế hoạch của cô coi như trực tiếp phá sản. Cũng trong lúc đó, Diệp Thần đang gấp rút sai người lắp đặt các trang thiết bị cần thiết cho việc tập luyện của Âu Tử Tuyết, đồng thời dọn dẹp sạch sẽ một căn phòng để cô ở. Căn phòng đó được bài trí giống hệt căn phòng của cô ở nhà, hi vọng là cô sẽ thích. Ba ngày trôi qua, Diệp Thần rốt cuộc hiểu được câu "đời không như mơ" là như thế nào. Ba ngày sống chung, không có những cảnh ngượng ngùng, không có những lúc vô tình đụng chạm da thịt, càng không có lời nói ngọt ngào bối rồi phát ra từ ai kia. Diệp Thần lệ rơi đầy mặt, ngậm đắng nuốt cay đem ủy khuất phát tiết vào miếng thịt trước mặt. Phập! Phập! Phập! Diệp Thần hóa bi thương thành sức mạnh, băm nát miếng thịt rồi bắt đầu làm đồ ăn xế cho Âu Tử Tuyết. Mặc dù ba ngày qua không có những cảnh lãng mạng như đã tưởng tượng, nhưng hắn vẫn rất vui. Có thể cùng cô sống chung trong một mái nhà cũng đã rất hạnh phúc rồi. Làm người không thể quá tham lam a. Ba ngày nay Âu Tử Tuyết sống rất tốt. Mỗi ngày đều tuân theo thời gian biểu, rèn luyện vô cùng chăm chỉ. Diệp Thần thậm chí không thèm đi làm, ở nhà trông nom, giúp đỡ cô. Giữa buổi tập, lúc nào hắn cũng tự làm nước trái cây cho cô. Mỗi ngày ba bữa chính, hai bữa phụ cũng đều là hắn nấu. Không thể không nói, hắn nấu ăn quả thực rất ngon. Âu Tử Tuyết tự nhận bản thân nấu ăn coi như không tệ, nhưng so với hắn thì...khục, chẳng qua chỉ kém chút xíu, chút xíu thôi à. Đúng vậy, chỉ là chút xíu thôi. (Tiểu Điệp: đừng tin bả, thật ra là kém nhiều lắm đó :3) Ba ngày này, mỗi ngày Âu Tử Tuyết đều nhận ít nhất 20 cuộc gọi từ ba và anh trai, bảo cô về nhà. Thật là, họ lúc nào cũng coi cô như trẻ con vậy. Reeng!!! Reeng!!! Ặc, lại nữa à. Âu Tử Tuyết ngán ngẩm nhấc điện thoại lên. Hơ, sao lại là số lạ nhỉ? Chẳng lẽ không phải ba và anh hai? Nghĩ thế, nhưng cô vẫn nhấn nút trả lời: -Alo, Âu Tử Tuyết đang nghe. Là ai vậy ạ? Đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ dễ nghe: -Xin chào Âu tiểu thư, tôi là Lưu Ngọc. Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng chúng ta có thể gặp nhau một chút được không? Địa chỉ là quán cafe Tiktak ở khu 5. Âu Tử Tuyết hơi nghĩ ngợi 1 chút rồi đồng ý. Cô nhanh chóng thay đồ, nói với Diệp Thần một tiếng rồi ra khỏi nhà. Khu 5 cách đây không xa nên cô quyết định chạy bộ, coi như rèn luyện 1 chút cũng tốt. Quán cafe Tiktak là quán cafe nổi tiếng với sự tao nhã, thanh lịch và yên tĩnh ở khu 5. Các phòng ở khu Vip được xây cách âm rất tốt nên thường được dùng làm nơi bàn bạc vài chuyện bí mật của giới thượng lưu. Khi Âu Tử Tuyết vừa tới, lập tức liền có người đưa cô lên tầng trên, vào một phòng riêng. Âu Tử Tuyết đảo mắt nhìn một lượt khắp phòng. Trang trí rất lịch sự và thanh nhã, có cảm giác rất ấm áp. Ngồi trong phòng là một cô gái trẻ, khuôn mặt thanh tú, nét mặt bình tĩnh thản nhiên. Cô gái trông thấy cô liền đứng dậy, mỉm cười thân thiện: -Xin chào. Lần đầu gặp mặt, Âu tiểu thư. Tôi là Lưu Ngọc, người đã hẹn cô đến đấy. Rất vui được gặp cô. -Tôi cũng vậy. - Âu Tử Tuyết đáp, sau đó kéo ghế tự ngồi xuống, nói tiếp. - Cô hẹn tôi ra đây có chuyện gì sao? -Là về chuyện của Hàn Thiên Dật. Tôi đã nhận lời giúp anh ta giải quyết khúc mắc giữa hai người. Âu Tử Tuyết hơi chau mày, lạnh lùng nói: -Thuyết khách của Hàn Thiên Dật sao? Thật xin lỗi, nhưng tôi không có hứng thú với anh ta. -Âu tiểu thư, tôi không nói sẽ khuyên cô yêu anh ta, tôi chỉ muốn giải quyết khúc mắc giữa hai người mà thôi. Âu Tử Tuyết bị thái độ của Lưu Ngọc thuyết phục ngồi lại. Sau đó, cả hai bắt đầu trò chuyện một cách vui vẻ. Không thể không nói, cô thật sự bị cô gái này thuyết phục. Bỏ đi hiềm khích và những ấn tượng không tốt với Hàn Thiên Dật, trở thành bạn cũng không phải là không thể. Thái độ của Lưu Ngọc từ đầu đến cuối vẫn không hề thay đổi, bình tĩnh, thản nhiên, không hề giống đang khuyên bảo, thuyết phục mà giống như đang trần thuật lại một chuyện hiển nhiên hơn. Kỳ lạ là cô lại cảm thấy rất có lí mới chết chứ. Buổi nói chuyện kết thúc trong vui vẻ, Âu Tử Tuyết trở về, Lưu Ngọc gọi điện thoại cho Hàn Thiên Dật thông báo tin mừng. -A lô, Hàn thiếu, là tôi. Mọi việc ổn thỏa rồi. Tôi đã làm tốt phần việc của mình, anh cũng mau thực hiện lời hứa của anh đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]