Lục An lúc này đang rất phẫn nộ. Vốn hắn nghĩ Âu Tử Tuyết sau khi mất đi thứ huyết mạch thần thánh kia, sức mạnh cũng theo đó biến mất, hắn sẽ dễ dàng giết chết cô ta. Chỉ là Diệp Thần tên kia bảo vệ cô ta vô cùng nghiêm ngặt, khiến hắn không tìm được cơ hội hạ thủ. Thật khó khăn bắt được lúc cô ta đi một mình, nhưng thực lực của cô ta vẫn vượt xa những gì hắn nghĩ. Bây giờ hắn lại một lần nữa như chó nhà có tang mà bỏ chạy. Hắn cảm thấy rất nhục nhã. Hắn thề, hắn nhất định sẽ báo thù bằng mọi giá. Thế nhưng Lục An lại chẳng thể ngờ, đó lại là những ý nghĩ cuối cùng trong cuộc đời hắn. Đoàng! Một tiếng súng nổ vang. Lục An có chút hốt hoảng. Hắn cảm nhận rất rõ sự đau đớn khi viên đạn xoáy sâu vào đầu hắn. Hắn gục ngã, trong mắt tràn ngập sự không cam lòng. Hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy trước khi chết chính là hình ảnh Diệp Thần với khuôn mặt băng giá, tay cầm khẩu súng hướng về phía mình. Diệp Thần xuất hiện nhanh như vậy Âu Tử Tuyết cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Lục An bị bắn chết, đám thủ hạ của hắn cũng nhanh chóng bị người Diệp Thần mang đến chế ngự. Thật là một cái kết hoàn hảo cho vụ việc lần này. Lục Sắc Vi cũng đã chết, cô nghĩ sau này cô có thể yên tâm kê cao gối mà ngủ rồi. Diệp Thần trông thấy Lục An đã chết mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vàng chạy đến chỗ Âu Tử Tuyết, lo lắng hỏi: -Tử Tuyết, em không sao chứ? Xin lỗi, anh đến trễ rồi. Âu Tử Tuyết nhìn Diệp Thần, thấy tóc hắn đều ướt sũng mồ hôi liền biết hắn vừa rồi là hết tốc lực chạy bộ đến đây. Nếu không thì ở cái giờ cao điểm này, lái xe còn phải mất không ít thời gian đâu. Nét mặt không khỏi nhu hòa một chút, không thèm so đo với hắn về cách gọi, mỉm cười đáp: -Tôi không sao. Anh đến vẫn rất kịp lúc mà. Diệp Thần có chút sửng sốt. Vừa rồi hắn gấp quá lỡ miệng, hắn thậm chí đã chuẩn bị tinh thần ăn một cái cốc đầu trời giáng của cô. Nhưng ngay sau đó, hắn liền cảm thấy mừng như điên rồi. Đây chính là dấu hiệu tốt, biểu thị quan hệ của hai người đã kéo lại gần hơn a. Tối hôm đó, khi Âu Tử Tuyết đã ngủ say, Diệp Thần ngồi trong thư phòng nghe thuộc hạ báo cáo tình hình. -Bên phía Lãnh gia, Lãnh gia chủ và Lãnh phu nhân đã bắt đầu chấp nhận Lăng tiểu thư làm con dâu, nhưng Lãnh Lăng vẫn ra sức trốn tránh cô ấy. Chúng tôi đã làm theo lời ngài, dàn dựng một vài tình huống, bây giờ quan hệ hai người bọn họ cũng gần hơn một chút rồi. Còn có, phía Nam Cung gia và tổ chức Dark, chúng tôi đã theo lời ngài sắp xếp, châm ngòi ly gián, hiện tại hai bên đang tranh đấu rất gay gắt, trong mấy tháng tới không thể bứt ra được. Diệp Thần hài lòng mỉm cười, tùy tiện phân phó mấy câu rồi để thuộc hạ rời đi. Không sai, vị hôn thê từ trên trời rơi xuống của Lãnh Lăng là hắn sắp xếp. Nhưng hắn cũng không phải bịa ra mà đó là sự thật, hai người đó đã được hứa hôn từ đời ông của bọn họ kìa. Chỉ là sau này Lăng gia sa sút, không dám với cao. Mà Lãnh gia thì người đã tuyên bố chuyện hứa hôn ấy đã qua đời từ lâu nên không ai biết về chuyện này. Hắn cho người điều tra được, thuận nước đẩy thuyền, tránh để tên Lãnh Lăng kia có thời gian xen vào chuyện của hắn. Còn Nam Cung gia và Dark sao? Hai nhà này đã sớm muốn đánh nhau từ lâu. Hắn chỉ tốt bụng đẩy nhẹ một chút, làm cái lý do để bọn hắn khai chiến mà thôi. Hàn Thiên Dật tên kia có vẻ đã động tâm với đứa con ngoài giá thú của Lưu gia. Việc này hắn không xen vào, hoàn toàn là trùng hợp ngẫu nhiên. Cứ thế, tất cả tình địch đã bị hắn ném ra khỏi cuộc chơi. Việc của hắn bây giờ chỉ là cố gắng bắt lấy trái tim của Âu Tử Tuyết mà thôi. Nghĩ đến bước tiến mới trong việc xưng hô hôm nay, Diệp Thần không khỏi đắc ý cười. Xem ra không bao lâu nữa, hắn liền có thể thuận lợi ôm mỹ nhân về nhà rồi. Thế nhưng, Diệp Thần chẳng thể vui mừng được lâu. Ngày hôm sau, tin Âu Tử Tuyết bị phục kích truyền đến tai Âu gia. Hai cha con Âu gia giận tím mặt, ngay lập tức túm cổ Âu Tử Tuyết về nhà. Diệp Thần thật sự là khóc không ra nước mắt luôn rồi, trong bụng bắt đầu lôi mười tám đời tổ tông Lục An và Lục Sắc Vi ra mà mắng. Đáng ghét, không biết là ai loan tin này đến Âu gia. Rõ ràng hắn đã cho người giấu kín rồi mà! Biệt thự Âu gia, Âu Tử Tuyết chán nản nằm dài ra trên giường. Ở ngay đối diện, thằng nhóc Tiêu Nhân cười tủm tỉm nói: -Chị xinh đẹp, sao chị lại ủ rũ như vậy? Có phải nhớ anh hai em rồi không? Âu Tử Tuyết đen mặt, một cước đá bay thằng nhóc ra khỏi cửa phòng, sau đó đóng sầm cửa phòng lại. Nếu để nó ở đây thêm một phút giây nào nữa thì cô sợ mình sẽ không nhịn được mà cho nó một trận nên thân mất. Thằng nhóc nhiều chuyện này, lại dám đem việc cô bị tập kích kể với ba và anh hai, để cô bị hai người họ túm về đây. Đáng ghét nhất là tối hôm qua Diệp Thần tên kia còn hứa hôm nay sẽ làm sườn cừu nướng cho cô ăn. Giờ thì hay rồi, con vịt sắp đến miệng còn bay mất, bảo sao cô không tức cho được!!! Tiêu Nhân đứng ngoài cửa xoa xoa cái mông còn ê ẩm của mình, nở nụ cười bất đắc dĩ. Ông anh ngốc nhà cậu cứ mải mê đánh đánh giết giết như thế thì chị xinh đẹp sớm muộn gì cũng bị tên Diệp Thần kia cua đi mất. Thân là một người em tốt, cậu tất nhiên phải xen vào rồi. Tất cả vì tương lai được ăn ngon... khục, sai rồi, vì tương lai hạnh phúc của anh hai, cậu đương nhiên phải ra sức giúp đỡ rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]