Lâm Trản tỉnh dậy lúc tan học.
Cô bị đánh thức bởi tiếng chuông và tiếng reo hò của mọi người.
Lâm Trản mờ mịt ngồi dậy hỏi Trịnh Ý Miên: "Hết tiết 1 chưa?"
Trịnh Ý Miên: "Hết tiết 3 rồi, giờ là tan học."
Lâm Trản: "..."
"Tớ ngủ cả buổi chiều luôn á?" Lâm Trản cảm thán: "Vậy mà không ai gọi tớ? Thầy không mắng hả?"
Trịnh Ý Miên: "Có thấy, có lẽ trong lớp lúc nào cậu cũng nghiêm túc. Thầy nghĩ cậu không khỏe vì vậy cũng không gọi."
Trịnh Ý Miên: "Sao cậu ngủ được rồi? Lúc tớ về đã thấy cậu ngủ say..."
Lâm Trản: "Nói chuyện với Thẩm Tức, nói một hồi thì buồn ngủ...tớ biết là cậu ấy tới cười nhạo quầng mắt đen thui của tớ!"
Trịnh Ý Miên: "Tớ cảm thấy..."
Lâm Trản liếc mắt thấy một cuốn tài liệu làm văn ở một bên.
Lâm Trản: "Ai để ở đây vậy? Trông thật ngu ngốc..."
Trịnh Ý Miên nhìn cô: "Thẩm Tức để đó."
Lâm Trản cúi đầu, ban đầu định cầm lên ném đi, nhưng rồi lại đổi hướng nhét thẳng vào cặp.
"Lâu lắm rồi chưa đọc qua một cuốn sách tri thức như vậy, mỗi ngày tớ phải đọc nó trước khi đi ngủ mới được."
Dứt lời, còn làm bộ phủi phủi bụi trên đó.
Trịnh Ý Miên: "..."
Sau khi hai người bước ra khỏi lớp, Lâm Trản mới nhớ tới trọng điểm: "Hình như cậu ấy vẫn chưa trả còi cho tớ?!"
"Ừ." Trịnh Ý Miên hỏi cô: "Nhưng cậu muốn cái còi kia có ích gì đâu, sao phải xoắn xuýt làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/not-ruoi-le-nho/3379418/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.