Ngày hôm sau, ai nấy trong lớp đều cảm thấy tâm trạng hôm nay của Lâm Trản vô cùng tốt.
Giờ vẽ buổi sáng, nhân lúc Hoàng Sâm không ở đây, Tôn Hồng cầm khay màu đi đến chỗ cô: "Tối qua ngủ ngon lắm à?"
Lâm Trản vừa ngâm nga vừa gật đầu, rửa cọ rồi tìm một chỗ trống trên khay màu để điều chỉnh lại sắc sáng bóng của quả táo.
Vừa định quệt một miếng màu trắng thì phát hiện Tôn Hồng đang lấy ra cái bay đã chuẩn bị từ trước.
Lâm Trản: "Muốn gì hả?".
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
"Ồ, còn biết nói văn ngôn nữa chứ, thật là giỏi!" Tôn Hồng tâng bốc, rồi giơ hộp màu gouache rỗng lên: "Tớ hết màu trắng rồi nên đến mượn cậu một ít..."
Mọi người đều biết rõ nội quy của lớp: Màu đã mượn như nước đã tràn không bao giờ trở lại, đặc biệt là màu trắng.
Màu trắng là màu cơ bản trong nhất trong hội họa, thông thường người ta sẽ mua một chiếc hộp lớn để tích trữ mà xài.
Nếu không học vẽ, chắc sẽ không hiểu được cảm giác đau khổ khi một chồng màu trắng bị người khác lấy đi.
Cảm giác này tựa như là vừa mua một cuốn sổ thật đẹp, trong chớp mắt đã bị người ta xé làm đôi...
Tề Lực Kiệt ở một bên cười mắng: "Tôn Hồng, cậu tham quá đấy, xin một tí thì còn coi được, còn cậu lại trực tiếp cầm cái hộp rỗng đó mà đi xin!"
"Chị Trản sẽ không để bụng đâu." Tôn Hồng xưng hô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/not-ruoi-le-nho/3379419/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.