Lâm Trản về đến nhà vào lúc chạng vạng.
Đèn trong phòng khách bật sáng trưng, pha lê rũ xuống phản chiếu vô số tầng ánh sáng khiến người ta lóa mắt.
Tưởng Uyển ngồi trước bàn ăn: "Về rồi đó à?"
Lâm Trản gật đầu: "Dạ."
Thanh âm nhẹ nhàng, khuôn mặt không mang biểu cảm gì.
Lâm Chính Bình đang ngồi trên sô pha, nhìn thấy cô trở về, bực bội cầm điều khiển TV chuyển kênh: "Ăn cơm trước."
"Con ăn rồi." Lâm Trản nói: "Con về phòng trước."
Lâm Chính Bình ghim cô ngay tại chỗ chỉ bằng một lời.
"Nghe nói đã có kết quả của cuộc thi triển lãm tranh kia, kết quả của con thế nào?"
Lâm Trản đứng ở nơi đó, không quay đầu lại, đưa lưng về phía Lâm Chính Bình: "Ba không biết à?"
Tưởng Uyển: "Đừng quay lưng khi nói chuyện với ba."
Lâm Trản không nghe.
Lâm Chính Bình: "Ba đã nói gì, ba nói con thật tự phụ mà!? Vốn có thể đoạt hạng nhất của Kim Hội..."
"Con không hề." Lâm Trản nghiến răng nói: "Con còn phải nói mấy lần nữa, không phải cứ làm không tốt là tự phụ."
"Còn chối, lần nào con cũng không nghe lời ba! Ba sẽ làm hại con sao?" Lâm Chính Bình đứng dậy: "Ba đã thấy nhiều học sinh như vậy, ba biết rất rõ cái tính nổi loạn tuổi dậy thì của các con!"
Lâm Trản không muốn nói nhiều với ông: "Tùy ba vậy."
"Tại sao con luôn nổi loạn như vậy, ba nói gì cũng không nghe hả?" Lâm Chính Bình nghiêm túc nói: "Lâm Trản, con đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/not-ruoi-le-nho/3379417/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.