Tĩnh Hàm thật sự không thể tin vào tai mình, chị ma mà cô luôn nhớ mong lại chính là Sở Thần sao?
Nhưng tại sao lúc trước anh lại cố tình gạt cô.
Rất nhanh Sở Thần đã cho cô biết đáp án.
“Lúc đó em bị Tuấn Hào cưỡng ép làm chuyện nhục nhã nên rất sợ hãi tiếp xúc với đàn ông, anh lo lắng em sẽ xa lánh anh khi biết anh là nam nên cố tình che giấu giới tính của mình.”
“Ở bên em ba tháng, trái tim anh rung động vì em không biết bao nhiêu lần, nhìn em bị bắt nạt mà anh chỉ có thể đứng nhìn khiến anh vô cùng đau đớn, trong lòng quyết tâm đợi khi quay về thân xác rồi sẽ mang em về bên mình che chở chăm sóc, nhưng sau khi tỉnh lại anh không hề nhớ bất cứ thứ gì xảy ra trong ba tháng hôn mê.”
“Mãi cho tới khi anh nhìn thấy vết bớt hình bông hoa trên lưng em...”
Lúc này Tĩnh Hàm đã sớm lệ rơi đầy mặt, hóa ra mọi chuyện đều là do cô hiểu lầm anh, anh bầu bạn quan tâm cô trong suốt quãng thời gian tựa địa ngục cho cô chút ánh sáng cuối đường hầm.
Thật ra khi đó cô đã cảm nhận được tình cảm khác lạ từ linh hồn nhưng cố gắng bỏ qua trực giác của bản thân, nếu cô chịu nghiền ngẫm một chút biết anh yêu cô sớm hơn thì đã không mắc bẫy của Tuấn Hào rồi.
“Em xin lỗi... hu hu... đều do em hại anh.”
Tĩnh Hàm khóc thở hổn hển, Sở Thần không ngừng vuốt ve
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/not-chu-sa-cua-dai-lao/3479754/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.