Sở Thần bất chấp dơ bẩn cầm chìa khóa lê đôi chân đã đông cứng tới cánh cửa, lỗ tra khóa đã bị bịt kín bởi lớp đá đông cứng.
Rầm!
Sở Thần cố hết sức va vào cánh cửa nhà kho, một lớp nước đá rơi xuống phủ lên người của mình, từng mảnh nhọn cứa vào thịt, máu tươi chảy ra.
May mắn cơ thể đã lạnh cóng lên anh không hề cảm thấy đau đớn, chỉ là đầu óc hơi choáng váng...
Cạch cạch!
Rốt cuộc cánh cửa cũng mở, bên ngoài là đêm đen nhưng nhiệt độ cao hơn bên trong nhà kho rất nhiều, anh vội vàng quay vào trong kéo Tĩnh Ham ra ngoài sau đó không ngừng xoa nắn tay chân cho cô.
Tuy nhiên bản thân anh cũng đã kiệt sức, anh ôm cô vào lòng hạ giọng nỉ non:
“Tĩnh Hàm, chúng ta được cứu rồi, ngoan, mau dậy thôi...”
Sau đó đôi mắt nhắm chặt bất tỉnh nhân sự.
...
Khi Sở Thần tỉnh lại lần nữa đã là mười ngày sau, Tĩnh Hàm thấy anh tỉnh vội la lên:
“Bác Châu ơi, Sở Thần tỉnh rồi.”
Sau đó bà Châu và một đám bác sĩ tiến vào xem xét tình trạng của anh.
Sở Thần vươn tay về phía Tĩnh Hàm, cô vội vàng kề sát lại gần cho anh sờ vào mặt mình.
“Rốt cuộc anh cũng tỉnh rồi, làm em sợ muốn chết hu hu...”
Từng giọt nước mắt của Tĩnh Hàm đọng trên mu bàn tay của Sở Thần, anh nhẹ nhàng cười nói:
“Anh còn chưa cưới em về nhà, chưa được làm cha của con em thì sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/not-chu-sa-cua-dai-lao/3479755/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.