Chương trước
Chương sau
Thấy mọi chuyện đã vỡ lẽ, An An cũng thẳng thắn thừa nhận:

“Đúng, làm tao làm đấy, dù sao mày cũng mất thân trong sạch rồi, tao sẽ đi nói cho ngài Trầm biết mày dơ bẩn thế nào.”

Cô ta không sợ Tĩnh Hàm báo công an, cha mẹ cô ta sẽ làm tất cả để cô ta thoát tội, họ sẽ không vì đứa cháu gái ngang hông mà từ bỏ cô ta, nói không chừng người hy sinh là cô chứ không phải cô ta.

Cả nhà nghe xong sắc mặt đều thay đổi lớn, cô Mai hét to:

“Con điên rồi hay sao mà làm vậy? Tĩnh Hàm là chị của con mà.”

“Con không có người chị nào hết!”

An An hét lên:

“Nó là hồ ly tinh, hết mụ mị bà ngoại để bà ngoại thiên vị nó rồi lại quyến rũ anh Sở Thần của con, con ghét nó! Con muốn nó chết!”

Chát!

Bà Tuyết vung tay lên đánh vào mặt An An một cái, cô ta ôm mặt ngỡ ngàng nhìn bà, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin.

“Cháu làm bà quá thất vọng rồi! Bà không ngờ đứa cháu gái mà mình luôn thương yêu lại ác độc nhẫn tâm như vậy đấy.”

Nước mắt của bà rơi xuống, lòng đau cực kỳ, bà cúi đầu không dám nhìn Tĩnh Hàm, con bé đã khổ lắm rồi, về sống với bà chưa được bao lâu đã xảy ra chuyện.

Đều tại bà không quản thúc đám nhỏ cho tốt khiến cô rơi vào cảnh nhục nhã thế này.

Một lát sau bà nắm chặt tay Tĩnh Hàm kiên nghị nói:

“Tĩnh Hàm, cháu yên tâm, bà dì sẽ đòi công bằng cho cháu, đứa nào phạm tội thì phải chịu sự trừng phạt của pháp luật!”

“Mẹ.”

“Bà ngoại.”

“Bà nội...”

Vợ chồng ông Cường, vợ chồng cậu Khánh, An An và cặp sinh đôi đồng loạt hô to.

Chỉ có một mình Minh Nghĩa không lên tiếng, anh ta nhìn Tĩnh Hàm, trong mắt lộ ra sự thương tiếc, cô đã phải kiên cường thế nào mới có thể nói ra chuyện mình bị hại ở trước mặt mọi người đây?

Sau đó khi tầm mắt chuyển sang An An và cha mẹ của mình, anh chỉ cảm thấy lòng thật lạnh.

Có lẽ An An nghĩ rằng cha mẹ sẽ chùi đít cho mình nên mới dám làm càn như vậy.

Lúc này An An điên cuồng hét lớn:

“Bà điên rồi phải không? Cháu mới là cháu ruột của bà, vậy mà bà lại vì hạng lẳng lơ gái đ.i.ế.m như nó mà muốn bỏ tù cháu? Chắc chắn bà cũng ăn phải bùa mê thuốc lú của nó rồi!”

“Mày...”

Bà Tuyết bị chọc tức đến mức ôm ngực thở gấp, Tĩnh Hàm và Minh Nghĩa vội vàng đỡ lấy bà.

Tĩnh Hàm nhíu mày nhìn nhóm dì dượng cậu mợ và cả mấy đứa anh em họ của mình, họ hoàn toàn không có ý định ngăn cản An An hỗn xược với bà, chẳng lẽ không thấy cô ta mất dạy sao?

Không, họ biết, nhưng họ càng muốn bà xảy ra chuyện, có như thế mới không ai làm chủ cho cô và con cái của họ cũng không phải chịu tội.

Tĩnh Hàm chỉ cảm thấy lòng mình thật lạnh, toàn thân bắt đầu run lên.

Đây mà gọi là người thân sao? Thật kinh tởm!

Cô nhìn thẳng vào ông Cường và cô Mai, lạnh lùng hỏi:

“Hai người không thấy con gái của hai người ăn nói mất dạy với bà dì à?”

Vợ chồng ông Cường nghe xong lập tức nổi giận, cô Mai quát:

“Cháu dám ăn nói như thế với chúng tôi à? Thân thể đã không sạch sẽ thì ngậm miệng vào, có khi sau này chúng tôi sẽ tìm giúp cháu một nơi tốt đẹp để gả, bây giờ thì hay rồi, dám quay ngược lại cắn những người đã cưu mang mình.”

“Câm miệng! Chúng mày...”

Bà Tuyết đang muốn mắng cô Mai thì cánh tay bị Tĩnh Hàm kéo lại, cô không muốn bà dì chịu thêm kích thích nữa.

Cô không nhìn cô Mai mà chuyển tầm mắt sang An An cười nói:

“Cô nghĩ đêm đó kế hoạch của cô thành công rồi nhỉ? Đáng tiếc, biết tại sao ngài Trầm lại muốn ra mặt đòi công bằng cho tôi không? Đó là bởi vì đám tay sai của cô đưa tôi vào nhầm phòng của ngài ấy, nhờ vậy mà chúng tôi mới quen biết nhau, tính ra tôi còn phải cảm ơn cô đấy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.