Bà Tuyết quay sang nắm lấy tay Tĩnh Hàm, nhẹ giọng hỏi:
“Cháu sống tại nhà họ Lưu có tốt không?”
Minh Nghĩa cũng chờ đợi cô trả lời, nếu cô nhân cơ hội này tố cáo gia đình cha mẹ nuôi thì khiến anh ta quá thất vọng rồi, nhưng hiển nhiên đáp án của cô khiến anh ta rất hài lòng.
“Lúc trước ba mẹ... nuôi rất yêu thương cháu, chỉ là sau khi nhận Tuấn Hào về họ không quá quan tâm đến cháu. Nhưng cháu thật sự rất biết ơn họ, nếu không có họ thì cháu đã không thể đi học tiếp rồi.”
Bà Tuyết gật đầu coi như chấp nhận lời Tĩnh Hàm nói, nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp nhau, bà lo lắng hỏi:
“Lần trước bà dì gặp cháu ở bệnh viện, trên người còn có thương tích, là chuyện thế nào vậy?”
Tĩnh Hàm ngập ngừng một lúc vẫn quyết định nói thật về chuyện mình gặp phải bạo lực học đường ở trường, bà Tuyết tức giận quát khẽ:
“Đám nhỏ này bị làm sao vậy? Học không lo học cứ thích bắt nạt bạn bè. Tĩnh Hàm đừng sợ, bà dì chuyển trường cho cháu.”
Tĩnh Hàm cảm động đỏ mắt, cô tựa đầu vào vai bà, sự uất ức cứ thế trào ra, nếu bà dì đến sớm thì tốt rồi, chỉ cần rời khỏi nhà họ Lưu, chị ma cũng sẽ không bị Tuấn Hào hại tan biến.
Thấy cháu ngoại gái khóc, bà Tuyết dỗ dành an ủi cô, điều này càng khiến cô tủi thân hơn.
Khóc đủ rồi cô hít hít mũi, nghẹn ngào nói:
“Không cần chuyển trường đâu ạ, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/not-chu-sa-cua-dai-lao/3479691/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.