Tĩnh Hàm làm bộ buồn rầu nói:
“Nhưng mà Tuấn Hào rất ghét em, em nghe nói ba đã cho cậu ấy vào Lưu thị làm, sau này sẽ rất có địa vị trong nhà, em sợ cậu ấy sẽ không đồng ý để anh trợ giúp em đâu.”
Bị chạm tới nỗi đau, sắc mặt của Thế Kiệt trầm xuống, trong đôi mắt chứa đầy sự tức giận nhưng ngoài mặt vẫn cười đáp:
“Không sao, nó còn nhỏ, vẫn phải được anh chỉ bảo mới khôn lớn được, nó sẽ không dám vượt quyền anh và ba đâu.”
Tĩnh Hàm đã đạt được mục đích nên không nói gì nữa, hiện tại cô chỉ mong anh ta cút ra khỏi phòng mình thôi.
Thế Kiệt thấy cô đang muốn học bài cũng không nán lại nữa, cửa vừa đóng lại, mặt của anh ta lập tức xụ xuống, nếu chuyện Tuấn Hào tới tai Tĩnh Hàm thì đồng nghĩa người ngoài đã biết, thảo nào thái độ của mấy đối tác lâu năm với anh ta lại gượng gạo như vậy.
“Đáng chết! Muốn giành với tao à? Cả Lưu thị và Tĩnh Hàm, đều phải thuộc về tao!”
Hôm sau, bà Tuyết và Minh Nghĩa đến biệt thự nhà họ Lưu, nhìn Tĩnh Hàm ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bà Liên, hai người mừng rỡ không thôi.
Bà Tuyết vẫy tay gọi cô:
“Cháu ngoan qua đây ngồi với bà dì.”
Không đợi mọi người phản ứng, bà Liên đã nói:
“Con bé rụt rè sợ người lạ lắm, mong bác với cháu Nghĩa đây đừng chấp.”
Bà ta luồng tay ra phía sau véo mạnh vào thắt lưng của Tĩnh Hàm, cô đau đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/not-chu-sa-cua-dai-lao/3479690/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.