Nhưng rất nhanh sau đó Thế Kiệt đã dời tầm mắt đi rồi cởi áo khoác của mình đắp lên người Tĩnh Hàm.
Cô gái nhỏ không cảm nhận được ác ý từ đối phương, lại thấy anh ta săn sóc mình như thế thái độ cũng hòa hoãn hơn nhiều.
Tuy nhiên cô vẫn đứng cách xa người từng là anh trai này ra xa vài bước, bả vai rụt rụt túm chặt lấy áo khoác.
Thế Kiệt chú ý đến vết thương trên mặt cô, nhẹ giọng nói:
“Anh đưa em về nhà.”
Tĩnh Hàm lắc đầu, đôi mắt cô ngập nước nghẹn ngào đáp:
“Không... em muốn rời đi, em không thể sống ở nhà thêm một phút giây nào nữa, em sẽ chết mất.”
Thế Kiệt đau lòng giơ tay muốn sờ lên đầu cô nhưng bị cô né tránh, cô gái nhỏ vẫn hay nũng nịu bám dính lấy anh trai bây giờ lại sợ hãi bất cứ người đàn ông nào tiếp cận mình, nghĩ tới những gì anh ta điều tra được về cuộc sống ba tháng qua của cô, lòng anh ta lại vô cùng chua xót.
“Tĩnh Hàm, anh biết mấy tháng qua em đã chịu nhiều khổ sở rồi, yên tâm đi, hiện tại ba và anh đã trở về, sẽ không còn ai bắt nạt em nữa đâu.”
Tĩnh Hàm cúi đầu không lên tiếng, mặc dù ông Phát và Thế Kiệt không đối xử ác liệt với cô như bà Liên lại đi công tác suốt mấy tháng, nhưng cô không tin họ không biết cô đã phải chịu đựng sự tra tấn khủng khiếp đến cỡ nào, họ biết hết, nhưng họ cố ý bao che cho người thân ruột thịt của mình và dùng những lời nói ngon ngọt để cô chấp nhận tiếp tục làm nô lệ cho gia đình họ.
Chỉ ba tháng thôi, niềm tin và sự ngây thơ của Tĩnh Hàm đã mài mòn, không biết bao lần cô cầu nguyện rằng những gì mình đang trải qua chỉ là một giấc mơ, nhưng khi tỉnh lại trong căn phòng lạnh lẽo đơn bạt, cô mới hiểu cuộc sống hạnh phúc trước kia vĩnh viễn không thể trở về nữa.
Thế Kiệt nhìn ra sự uất ức trên gương mặt của cô gái bèn hạ giọng nói:
“Hiện tại em vẫn chưa thành niên, nếu rời khỏi nhà em làm sao đi học? Chưa đủ tuổi em cũng không thể tìm được việc làm, rồi đây em sẽ sinh sống bằng cách nào? Nghe lời anh, có anh ở đây rồi, anh sẽ nói cho mẹ hiểu và không ghét em nữa.”
Tĩnh Hàm vẫn cúi đầu không nói chuyện, Thế Kiệt không tiếp tục khuyên nữa mà quay sang nói với tài xế:
“Chú đưa con bé về đi.”
Sau đó anh ta mở cửa xe ra, Tĩnh Hàm do dự một lúc rồi ngồi vào bên trong.
Thế Kiệt nói không sai, chỉ còn mấy tháng nữa thôi cô có thể tự mình sinh hoạt rồi, lúc đó cô sẽ vừa học đại học vừa kiếm việc làm thêm, tương lai của cô còn phía trước, cô không thể vì một phút kích động mà phá hủy.
Hiện tại cô có chị ma che chở rồi, tên Tuấn Hào kia tuyệt đối sẽ không thể chạm vào cô thêm một lần nào nữa.
Thế Kiệt nhìn chiếc xe rời đi, ánh mắt chợt lóe lên tia sáng kỳ dị sau đó xoay người tiến vào tòa nhà bệnh viện.
Vừa gặp được con trai cả, bà Liên lập tức nhào vào lòng anh ta khóc rống lên:
“Cuối cùng con cũng về, em trai của con suýt bị con tiện nhân kia hại chết rồi, con phải phụ mẹ trừng trị nó mới được.”
Thế Kiệt cau mày nhìn bà Liên rồi quay sang nhìn Tuấn Hào vẫn nhắm chặt mắt hôn mê trên giường bệnh, nghĩ đến chuyện thằng nhóc này vì muốn cưỡng ép Tĩnh Hàm nên mới bị đập bất tỉnh như vậy, trong lòng anh ta dâng lên vài phần khoái chí.
Nhưng cũng từ đây anh ta càng thêm nôn nóng, anh ta đi công tác suốt không thể theo dõi chuyện trong nhà, lỡ như lần sau Tuấn Hào thật sự chiếm được Tĩnh Hàm thì biết làm thế nào?
“Thế Kiệt, con có nghe mẹ nói gì không?”
Thấy Thế Kiệt thất thần, bà Liên lay nhẹ tay áo của anh ta, anh ta hoàn hồn lại, bực dọc nói:
“Cha kêu con chuyển lời lại, cha nói mẹ và Tuấn Hào không được đụng chạm gì Tĩnh Hàm nữa.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]