Nhưng rất nhanh sau đó Thế Kiệt đã dời tầm mắt đi rồi cởi áo khoác của mình đắp lên người Tĩnh Hàm.
Cô gái nhỏ không cảm nhận được ác ý từ đối phương, lại thấy anh ta săn sóc mình như thế thái độ cũng hòa hoãn hơn nhiều.
Tuy nhiên cô vẫn đứng cách xa người từng là anh trai này ra xa vài bước, bả vai rụt rụt túm chặt lấy áo khoác.
Thế Kiệt chú ý đến vết thương trên mặt cô, nhẹ giọng nói:
“Anh đưa em về nhà.”
Tĩnh Hàm lắc đầu, đôi mắt cô ngập nước nghẹn ngào đáp:
“Không... em muốn rời đi, em không thể sống ở nhà thêm một phút giây nào nữa, em sẽ chết mất.”
Thế Kiệt đau lòng giơ tay muốn sờ lên đầu cô nhưng bị cô né tránh, cô gái nhỏ vẫn hay nũng nịu bám dính lấy anh trai bây giờ lại sợ hãi bất cứ người đàn ông nào tiếp cận mình, nghĩ tới những gì anh ta điều tra được về cuộc sống ba tháng qua của cô, lòng anh ta lại vô cùng chua xót.
“Tĩnh Hàm, anh biết mấy tháng qua em đã chịu nhiều khổ sở rồi, yên tâm đi, hiện tại ba và anh đã trở về, sẽ không còn ai bắt nạt em nữa đâu.”
Tĩnh Hàm cúi đầu không lên tiếng, mặc dù ông Phát và Thế Kiệt không đối xử ác liệt với cô như bà Liên lại đi công tác suốt mấy tháng, nhưng cô không tin họ không biết cô đã phải chịu đựng sự tra tấn khủng khiếp đến cỡ nào, họ biết hết, nhưng họ cố ý bao che cho người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/not-chu-sa-cua-dai-lao/3479684/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.