Bà Liên trợn to mắt nhìn Thế Kiệt, khó tin hét lớn:
“Con nói gì vậy? Em trai của con bị đánh thành ra như vậy chẳng những con không đòi công bằng cho nó còn kêu mẹ không được đụng vào con khốn kia?”
Thế Kiệt nhíu mày mất kiên nhẫn nói:
“Chuyện khá phức tạp, chờ cha và con giải quyết xong chuyện ở nước ngoài sẽ trở về nói rõ, mẹ chỉ cần nghe lời con, để yên cho Tĩnh Hàm là được rồi.”
“Không thể nào!” Bà Liên la to.
“Mẹ phải đánh nó, lột sạch đồ của nó ném ra đường để ai ai cũng nhìn thấy bộ dáng xấu xí của nó!”
Nhìn biểu cảm điên cuồng của bà Liên, Thế Kiệt biết rõ nhiệm vụ mà cha giao cho mình cực kỳ khó khăn, nhưng biết sao được, anh ta cũng không thể làm gì bà ta.
“Mẹ...”
Đúng lúc này chàng trai nằm trên giường bỗng thều thào hô một tiếng, đôi mắt chậm rãi mở ra, bà Liên vội vàng chạy tới hỏi han:
“Con trai của mẹ tỉnh rồi sao? Còn đau không con?”
Tuấn Hào nghiêng đầu né tránh bàn tay của bà Liên, ánh mắt hướng về phía Thế Kiệt, đối với người anh trai này, ngoại trừ lần đầu gặp mặt nhận thân ra, ba tháng qua chưa từng tiếp xúc nên cũng không hề có tình cảm gì đáng nói, huống chi hiện tại anh đã không còn thiện cảm với bất cứ ai nữa rồi.
Lúc anh vùng vẫy trong vũng lầy dơ bẩn, họ không xuất hiện thì bây giờ anh cũng không cần họ bố thí tình thương.
Thế Kiệt cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/not-chu-sa-cua-dai-lao/3479685/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.