Quý Châu vừa nghe vậy khiếp sợ đến mức nhảy cẫng lên hỏi:
“Anh quên hết rồi sao? Anh còn tên của mình không? Còn nhớ mật khẩu két sắt của mình không? Chậc, quên hết coi như toang luôn.”
Nhìn Quý Châu nhảy nhót như con khỉ, đầu của Trầm Sở Thần là ẩn ẩn đau.
“Đủ rồi đừng làm loạn nữa, tôi muốn ngủ.”
Sau đó anh lại nằm xuống giường đưa lưng về phía Quý Châu, lúc này anh ta mới chịu ngừng lại, ngập ngừng hỏi:
“Anh không gọi bác sĩ tới khám nữa sao?”
“Không cần.”
“Vậy anh nhớ mình tên gì không?”
...
“Nhớ.”
“Mật khẩu két sắt?”
“Nhớ.”
“Bất động sản? Tài sản ròng? Cổ phiếu?”
...
Trầm Sở Thần bật ngồi dậy, giờ phút này anh thật sự hối hận khi để thằng em họ làm trợ lý cho mình, không thể mắng cũng không thể đuổi, lúc đó phải chi anh đừng bị năng lực làm việc siêu cường của anh ta làm mờ mắt thì bây giờ đâu cần ngồi đây nghe anh ta lải nhải.
Trầm Sở Thần hít một hơi thật sâu, nói:
“Tôi đều nhớ hết, một thứ cũng không quên.”
Chính vì ký ức từ nhỏ đến lớn quá liền mạch nên mới khiến anh đau đầu, anh không biết cô gái kia từ đâu tới, anh quen cô lúc nào thậm chí mặt mũi cũng không thấy rõ luôn thì làm sao tìm người?
Quý Châu nghe anh nói xong càng thêm khó hiểu, thử hỏi:
“Vậy sao anh lại nói mình mất trí nhớ?”
Trầm Sở Thần hơi nhíu mày, trầm ngâm một lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/not-chu-sa-cua-dai-lao/3479683/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.