Tĩnh Hàm cúi đầu bước nhanh vào lớp học, không ngẩng đầu lên cô cũng biết ánh mắt của mọi người bất thiện đến mức nào, Tuấn Hào muốn cô ngồi chung xe đến trường rõ ràng là muốn cô càng thêm chật vật nan kham mà.
Chỗ ngồi của cô nằm ở cuối dãy cạnh cửa sổ, sau lưng chính là thùng rác, nơi này không ai chịu ngồi cuối cùng ép cô phải nhận, đã vậy còn bắt cô đi đổ rác mỗi ngày.
Tĩnh Hàm không muốn nảy sinh cãi vã nên cũng nhận nhiệm vụ đổ rác này, cô hy vọng năm cuối cấp diễn ra suôn sẻ, chỉ cần tốt nghiệp xong đậu đại học thì cô có thể chọn một ngôi trường thật xa, rời bỏ những người gây đau khổ cho mình.
“Đúng vậy, chỉ còn mấy tháng nữa thôi, mình sẽ chịu đựng được.”
Tĩnh Hàm tự cổ vũ bản thân xong lại lấy sách vở ra ôn tập, linh hồn bay theo bên cạnh cô thấy vậy rất hài lòng, bé con nhà mình chăm chỉ ngoan ngoãn, vừa nhìn đã thích rồi.
Lúc trước linh hồn chỉ có thể quanh quẩn trong biệt thự nhà họ Lưu nhưng hôm nay không hiểu vì nguyên nhân gì mà có thể bay theo Tĩnh Hàm đến trường, nhưng mặc kệ, so với việc ngày ngày nhìn mấy bản mặt đáng ghét của người nhà họ Lưu, anh càng thích ngắm khuôn mặt xinh đẹp non mịn của cô hơn.
Không đúng, cô gái nhỏ không bị cận, đeo kính tròng to như thế làm gì, che hết cả mặt mũi rồi.
Nhưng rất nhanh sau đó linh hồn đã nhận ra vấn đề, bên tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/not-chu-sa-cua-dai-lao/3479661/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.