Lô Kiều Nguyệt tai nghe mẹ chồng chửi rủa, nhưng không hề nhắc tới việc cưới vợ bé, tâm dần dần ngã xuống đáy cốc, cùng lúc đó trên mặt có thêm cái cười châm chọc. Nàng lau nước mắt trên mặt không biết đã chảy từ lúc nào, lại nhìn về phía Đỗ mẫu, không nhắc tới cái khác, chỉ kiên nhẫn tiếp tục hỏi việc bỏ nàng là ý của đối phương hay Đỗ Liêm.
Nhưng Đỗ mẫu lại như nghe không lọt lời của nàng, chỉ mắng nàng làm chậm trễ hương khói Đỗ gia, là phân chiếm hầm cầu, không đáp lời của nàng.
Đến lúc này rồi, Lư Kiều Nguyệt còn cái gì không hiểu chứ?
Nói vậy đây cũng là ý của Đỗ Liêm rồi…
Kỳ thực không phải là nàng không hiểu, rất lâu trước đây nhìn như rất nhiều chuyện đều do mẫu Đỗ đứng ra, nhưng nếu nói phía sau không có bóng dáng Đỗ Liêm, Lư Kiều Nguyệt là trăm triệu không tin.
Chỉ là nàng cực khổ nhiều năm như vậy, bỏ ra nhiều như vậy, nàng luôn ngoảnh mặt làm ngơ sự thực mắt mình bị mờ, tự coi mình làm một kẻ ngu si, lừa gạt mình rất nhiều chuyện đều không có liên quan gì tới Đỗ Liêm, đều là bởi vì bà bà, là bà bà quá mức nghiêm khắc…
Tựa hồ an ủi mình như vậy, có thể làm cho mình kiên trì, dù sao vì Đỗ Liêm, nàng đã không còn gì cả, ngay cả nhà mẹ đẻ bên kia cũng đã chặt đứt liên hệ…
Nàng không thua nổi, cũng không thể thua, cho nên chỉ có thể buồn bực đi về phía trước, hôm nay chứng kiến bị bỏ, cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-phu-gia-tieu-kieu-the/502231/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.