Không bao lâu sau, phụ cận Đỗ trạch có không ít người tới xem náo nhiệt, mọi người vây quanh trước đại môn Đỗ gia hơn ba tầng chật như nêm cối.
“Ngươi đồ gà mái không đẻ trứng chiếm danh phận chính thất của con trai ta, đó là ta nhân từ, hôm nay ngươi gả nhập Đỗ gia ta đã có sáu bảy năm, đến nay còn không sinh được một nam nửa nữ nào, ta đây làm bà bà có thương hại ngươi như thế nào đi nữa, cũng không tha cho ngươi được… Hưu thư này ngươi cầm lấy đi, cũng đừng nói ta Đỗ gia bất nhân nghĩa, ta sẽ sai người tìm xe ngựa đưa ngươi hồi hương…”
Trước đại môn Đỗ trạch, một lão phụ nhân mặc áo xếp xanh ngọc thêu văn phúc lộc, tuổi chừng năm mươi tuổi, vênh mặt hất hàm sai khiến chỉ vào cô gái yếu đuối ngã dưới đất trước mặt nói. Bà ta vấn tóc ngắn lại ra sau gáy, lộ ra gương mặt dài, chân mày lá liễu, xương gò má cao vót, đôi môi thật mỏng, mở miệng đã ba phần cay nghiệt, lại càng không cần nói tới vẻ mặt ghét bỏ lúc này, vẻ chán ghét trong mắt rất rõ ràng.
Cô gái trước mặt tê liệt ngã xuống thân thể cực kỳ đơn bạc, mùa đông rét mướt chỉ mặc một chiếc áo kép hơi mỏng, đứng trước khí trời rét lạnh này, gió lạnh thấu xương, thực làm cho người ta không đành lòng nhìn thấy.
Lại nhìn kỹ tướng mạo, mới vừa đi nhìn thực sự làm cho người ta không dám tin tưởng đây là thê tử Đỗ Hàn lâm. Đỗ Hàn lâm cùng lắm chỉ hai mươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-phu-gia-tieu-kieu-the/502230/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.