Lư Kiều Nguyệt cảm giác thân thể treo trên bầu trời, không trọng lượng làm cho nàng cực kỳ hoảng hốt, chân dùng sức đạp một cái, người liền tỉnh. Sau khi tỉnh lại, còn không phản ứng kịp. Nàng không chết sao? Lư Kiều Nguyệt biết mình đã chết, nàng lúc đó hạ quyết tâm không sống nữa, cho nên khi Đỗ mẫuđẩy nàng, nàng thuận thế vừa… ‘đâm’ ở trên tường. Rất đau, nhưng không bằng cảm đảm chết của nàng. Nàng muốn Đỗ gia này nhất định phải sốt ruột, mẹ ruột con rể tương lai Lễ bộ Thị lang lại giết con dâu mình, vì để con trai mình leo lên Lễ bộ Thị lang. Từ lúc Lư Kiều Nguyệt bị đuổi ra đại môn Đỗ trạch, nàng biết người bên cạnh vây xem không ít, cho nên sau khi tâm chết nàng cố ý nói ra những lời này, là cố ý làm cho Đỗ mẫu ‘Giết’ nàng. Chuyện xảy ra như vậy, tính toán của Đỗ Liêm sẽ hoàn toàn thất bại, những hàng xóm láng giềng kia tất nhiên không thể thiếu tuyên dương thay Đỗ gia. Lư Kiều Nguyệt không muốn miệt mài theo đuổi dùng tánh mạng mình đi trả thù Đỗ Liêm rốt cuộc có đáng giá hay không, lúc đó nàng đã sinh không thể yêu, thiên hạ to lớn nàng không có chỗ để đi, có thể sử dụng thân tàn của mình đi trả thù người Đỗ gia, chí ít trước khi chết nàng nghĩ nàng đã làm một chuyện rất sảng khoái. Những ý niệm này chỉ trong nháy mắt lóe lên sau khi Lư Kiều Nguyệt tỉnh lại, ngay sau đó nàng phát hiện dị thường. Nàng còn chưa kịp biết rõ ràng tình trạng của mình thì nghe được thanh âm hai người xa lạ mà lại quen thuộc. Xa lạ là bởi vì lâu lắm rồi chưa được nghe, mà quen thuộc là bởi vì nhiều năm qua trằn trọc tỉnh mộng, hai thanh âm này vẫn vang lên trong mộng của nàng. “Cha bọn nhỏ, ta luôn cảm thấy chuyện Đỗ gia kia không đúng…” “… Đỗ gia yêu cầu quả thật quá đáng, nhưng mà không phải còn đang xem xét lại à? Dù sao tiểu tử Đỗ gia này…” Âm điệu giọng nữ cao vút lên, tựa hồ tức giận: “… Ta chưa từng thấy có nhà ai đón dâu lại yêu cầu nhà gái đưa ra gả trang đấy, nói ra muốn hai mẫu ruộng tốt, ông đi mười dặm tám thôn nhìn xem có nhà nào như vậy không! Nếu không phải xem Đỗ quả phụ này là muội muội tốt của đại tẩu ông, ta phi một cái tát ở trên mặt bà ta. Còn có đại tẩu nữa, sao lại ở giữa truyền lời như vậy, bà ta rốt cuộc có chủ ý gì? Ta vốn tưởng rằng bà ta là người tốt, hôm nay mới biết được bà ta cũng là một kẻ tâm tư bất chính …” Giọng nam cười khổ khuyên nhủ: “Được rồi, ta biết việc này làm trong lòng bà không thoải mái, nhưng bà cũng không thể đổ hết trách nhiệm lên người đại tẩu. Đỗ gia là thân thích nhà mẹ đẻ đại tẩu, tình huống Đỗ gia bà cũng biết, đại thể là không còn cách nào nữa mới như thế, đại tẩu bị kẹp ở giữa chắc cũng khó xử… Tình huống nhà chúng ta tốt hơn Đỗ gia, Kiều Nguyệt là nữ nhi duy nhất của chúng ta, vì nữ nhi sau này được sống khá giả, kỳ thực giúp đỡ thêm một cũng không có gì…”
“Cũng chỉ có ông tính tốt! Nói tới nói lui, là ông nhìn trúng tiểu tử Đỗ gia này hả?” “Cái gì gọi là ta nhìn trúng? Những người trong thôn này nhìn trúng tiểu tử Đỗ gia không ít đâu, Đỗ gia tuy là nhà nghèo, nhưng Đỗ gia tiểu tử có tiền đồ, hôm nay đã là đồng sinh, nếu không phải năm ngoái Đỗ quả phụ đột nhiên mắc bệnh, nói vậy lúc này đã là tú tài. Tiểu tử kia nhân phẩm không tệ, tướng mạo cũng không kém, phối với Kiều Nguyệt nhà chúng ta rất xứng đôi .” Giọng nam đột nhiên mang theo ý cười, trêu nói: “Lẽ nào bà không nhìn trúng, nếu không nhìn trúng việc gì phải tức giận như vậy?” “Ta tức vì cái gì lẽ nào ông không biết?” “Ta biết ta biết, chuyện này không phải đang bàn sao, con gái chúng ta đang ngủ bên trong, bà đánh thức nó…” Bên gian ngoài cách một bức tường, hai thanh âm dần dần chuyển thấp, mà trong buồng Lư Kiều Nguyệt ngồi ở trên kháng đã lệ rơi đầy mặt từ lâu. Lúc này nàng đã nghe ra hai người đang nói chuyện là ai, một là cha nàng, một là mẹ nàng. Lư Kiều Nguyệt cho là mình là đang nằm mơ, từ lúc cha mẹ lần lượt đi, nàng thường nằm mơ mơ tới cha và mẹ vẫn còn tại thế, mà nàng còn chưa xuất giá, có cha mẹ ca ca thương yêu đơn thuần sống hạnh phúc. Sau khi tỉnh lại lệ rơi đầy mặt, mới hiểu tất cả chỉ là mộng thôi. Chẳng lẽ nàng lại nằm mơ? Nhưng vì sao giấc mộng này lại chân thực như vậy? Lư Kiều Nguyệt không tự chủ được nhìn quanh bốn phía—— Một căn phòng không lớn, bố trí giản đơn mà lại không mất sạch sẽ ngăn nắp. Dưới cửa sổ là kháng, đầu giường đặt gần lò sưởi và đuôi kháng bày hai cái tủ lớn, dưới giường vị trí sát tường bày đặt một bàn trang điểm, hai bên trái phải bàn trang điểm bày hai rương gỗ, một bên là đặt khung thêu. Đây là gian phòng nhà mẹ đẻ lúc nàng chưa xuất giá. Lư Kiều Nguyệt như bị sét đánh, lại một lần nữa nhìn khắp bốn phía, sau đó mắt mới đặt ở cái tủ giường ở đuôi kháng. Cái giường tủ chỉnh thể hiện lên màu rám nắng, khảm đinh đồng đóng khớp vày tay cầm, thoạt nhìn rất nặng mà lại không mất tinh xảo, trên cửa tủ còn mài khắc hình nước chảy cát tường, rất tinh mỹ. Tủ giường như vậy là thứ của nhà giàu có cũng ít bày biện, càng không cần phải nói tới loại nhà nông bình thường như Lư gia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]