Chương trước
Chương sau
Trần A Phúc rất buồn bực. Nửa đêm thỉnh ngự y đến bắt mạch, cũng bị lệnh cưỡng chế phải ở trên giường tĩnh dưỡng một tháng. Mấu chốt là thời gian không đúng, là phát bệnh ở ban đêm ngày hôm trước Sở Lệnh Tuyên trở về. Tất cả mọi người hiểu sai, ánh mắt nhìn nàng thật là có chút nghiền ngẫm.

Vương thị tức không thôi, lần đầu tiên quăng sắc mặt cho Sở Lệnh Tuyên. Còn lặng lẽ thận trọng trách nàng: "Con đây là thai thứ ba đi, con rể không biết nặng nhẹ, con liền kệ hắn?"

Tam phu nhân chính là giống như cười mà như không nhìn nàng một cái, nói: "Ta để cho Tam thúc con nói Tuyên Nhi một chút, tức phụ lúc này là phải thương, không cho hắn hồ nháo. Lại nói, dọa tôn nữ của ta chạy thì làm sao..." Lần này liền bỏ cả từ "chất".

Giang thị chính là đỏ mặt khuyên nàng: "Phúc nhi, con lúc này ấy là không thể hầu hạ phu quân, khuyên nhủ con rể thật tốt..."

Sở Hoa truyền thụ kinh nghiệm cho nàng: "Đại ca muội đích xác nhịn không được, thì kêu hắn xối nước lạnh tắm..."

Nàng nói khiến Trần A Phúc giật mình, tiểu cô này thật không như cổ nhân. Ngẫm lại nàng là do tam phu nhân nuôi lớn, không giống người thường cũng phải thôi.

Lý thị không biết như thế nào cũng biết rõ, mang Thẩm thị đến thăm nàng. Dạy nàng: "Tức phụ Tuyên Nhi, mặc dù chúng ta ở riêng rồi, nhưng ta còn là trưởng bối của ngươi, liền làm lớn, dạy dỗ ngươi. Ngươi lúc này nên nâng một nha đầu thông phòng cho Tuyên Nhi, vừa biểu hiện ngươi hiền lành rộng lượng, lại có nhân thay ngươi chia sẻ..."

Thẩm thị bị dọa không thôi, trước khi đến trượng phu khuyên mẹ chồng thật lâu, mẹ chồng vừa đến còn nói mấy lời không xuôi tai này. Nàng vội vàng cản bà ta nói, nói ra: "Mẹ, cha chồng và tam gia không phải là để chúng ta thỉnh đại ca giúp đỡ chút sao..."

Sở Trân còn có nửa tháng lập gia đình, nhị phòng muốn cho Sở Lệnh Tuyên giúp vị hôn phu Sở Trân lại mưu một công việc không tồi.

Lý ma ma đầu tiên là đề nghị Sở Lệnh Tuyên ngủ nơi khác, Sở Lệnh Tuyên không để ý bà. Bà liền ngày ngày ngủ ở bên phòng trực đêm, vừa nghe trong phòng có chút động tĩnh, liền dùng sức ho khan vài tiếng.

Bọn nhỏ không biết rõ mẫu thân bị bệnh gì, chỉ biết là mẫu thân bệnh rất nặng, bệnh ở trên giường dậy không nổi, đều dọa khóc. Vũ Ca Nhi và Tiểu Ngọc Nhi canh chừng ở bên cửa khóc lớn, Sở Hàm Yên không tiếng động lau nước mắt. Về sau Hòa vương gia vàLý Hiên biết được, cũng đều một đường khóc chạy tới thăm nàng.

Sở Lệnh Tuyên thấy Trần A Phúc không sao, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Vẫn lặng lẽ oán hận cùng nàng: "Ta ngày đó cũng không có làm gì, làm giống như ta ngược đãi nàng vậy. Bốn vị nhạc phụ nhạc mẫu đều mất hứng với ta, Tam thúc cũng nói gần nói xa trách ta không biết nặng nhẹ. Đặc biệt là nhạc phụ thị lang, còn chạy đến trong nha môn của ta đến trách cứ ta. Tức người!"

Vì để phân biệt Trần Thế Anh và Trần Danh, Sở Lệnh Tuyên gọi Trần Danh là "Nhạc phụ", Trần Thế Anh là "nhạc phụ thị lang".

Trần A Phúc cười rộ lên, nói: "Nếu như ông nội và cha chồng ở nhà, chàng rất có thể sẽ bị đánh."
Sở Lệnh Tuyên nói: "Không phải là có thể, là khẳng định."

Đối với người thân biểu hiện, Trần A Phúc vừa cảm động lại hài lòng. Trừ Lý thị cho nàng thêm buồn bực, còn lại không có một người kêu nàng hiền lành rộng lượng, tìm nha đầu thông phòng cho Sở Lệnh Tuyên, Sở Lệnh Tuyên càng không có ý nghĩ kia. Này ở cổ đại đã đặc biệt không dễ.

Cuối tháng tám, Trần A Phúc cuối cùng có thể rời giường. Kỳ thật, nàng gần như ngày ngày đều tiến không gian vật lý trị liệu một cái, thân thể sớm đã không có việc gì rồi. Nhưng bởi vì lời dặn của bác sĩ ngự y, nàng bị người nhìn lom lom, sớm ngày rời giường cũng không được.

Bởi vì là song thai, lại ít vận động, ăn ngon, mang thai vừa mới đầy năm tháng, bụng cũng đã vô cùng lớn, bụng bự như người khác bảy, tám tháng.

Nàng như vậy, Sở Lệnh Tuyên và đám người Vương thị lại sốt ruột, kêu nàng rảnh rỗi thì động động nhiều chút.

Giữa tháng tám Sở Trân lập gia đình, trong nhà đưa hậu lễ, Trần A Phúc không đi. Không chỉ bởi vì nàng nằm ở trên giường không thể động, cũng bởi vì nàng mang thai, phong tục nơi này, người mang thai là không thể tham gia hôn lễ người khác.

Còn có hạ tuần chín tháng Trần A Ngọc đón dâu, trung tuần tháng mười Trần Vũ Tình lập gia đình. Hai người này, một người là đường đệ Trần A Phúc thích, một người là muội muội nàng thích, nàng đều tiếc nuối không thể đi tham gia hôn lễ.

Mùng tám tháng chín, một nhà Trần Thực cùng một nhà Trần Nghiệp đến kinh thành.

Một nhà Trần Thực ở tại trong nhà Trần A Ngọc, một nhà Trần Nghiệp đi trụ trong nhà Trần Danh, Vương thị và Trần Danh cũng liền chuyển ra Hầu phủ về nhà ở.

Người ba phòng Trần gia đều tề tụ kinh thành, Trần Danh cao hứng vô cùng. Ngày mùng mười, nhà Trần Danh mời khách, không chỉ đều thỉnh người Trần gia đi, còn thỉnh Hòa vương gia.

Hôm nay, Sở Lệnh Tuyên và Trần A Phúc dẫn mấy hài tử mới vừa ăn xong điểm tâm, Hòa vương gia liền dẫn thật dài, ngắn ngủi, Viên Viên cùng Thất Thất, Hôi Hôi đến. Cậu nói: "Con thật lâu rồi không gặp những thân thích nhà cũ, còn có chút nhớ bọn họ." Lại bồi thêm một câu: "Trừ Hồ thị ra."

Cậu vẫn luôn ghi hận Hồ thị. Khi cậu còn nhỏ, Hồ thị thêm cho cậu rất nhiều ngột ngạt, không có việc gì liền nói muốn bán cậu, hù dọa cậu cả ngày nơm nớp lo sợ.

Đều ăn mặc đẹp cho bọn nhỏ, Trần A Phúc liền dẫn bọn họ về nhà mẹ đẻ. Sở Lệnh Tuyên muốn đi sau, hắn cùng những người kia khó nói chuyện.

Trước khi đi, Sở Lệnh Tuyên dặn dò Lý ma ma cùng vài nha đầu, kêu các nàng để ý Trần A Phúc, không cho nàng bị hài tử xông tới, cũng không thể khiến nàng quá kích động.

Khi bọn họ đến, những người khác đến rồi. Đại phòng Trần lão thái, Trần Nghiệp, Hồ thị, Trần A Quý, Cao thị, Đại Hổ, Đại Nha, Đại Long, còn có tam phòng Trần Thực, Trương thị, Trần A Ngọc, Trần A Đường, đều đến. Dương Minh Viễn và Trần A Mãn mang Dương Siêu, Dương Thiến, cũng tới.

Những người này nhìn thấy Hòa vương gia, đều hù dọa quỳ xuống dập đầu.

Hòa vương gia vội vàng đỡ Trần lão thái dậy, nói: "Đứng lên đi, đều là thân thích, không cần đa lễ."

Nghe được Hòa vương gia như cũ nói bọn họ thành thân thích, Trần lão thái và bọn người Trần Thực, Trần Nghiệp rất là cảm động. Chỉ có Hồ thị bị hù dọa run cầm cập, không đứng nổi, vẫn là Cao thị đỡ mụ dậy. Mụ bị đỡ đi một gian phòng bên, cũng không dám xuất hiện ở trước mặt Hòa vương gia nữa, ngay cả cơm đều là trốn ở trong phòng nhỏ tự mình ăn.

Hòa vương gia và một đám hài tử chơi hết sức cao hứng.

Trần Nghiệp và Trần lão thái lần này cũng đặc biệt vui vẻ. Mặc dù bọn họ chứng kiến nhị phòng cùng tam phòng tốt hơn đại phòng nhiều lắm, ở kinh thành đều có tòa nhà lớn như thế, cổ phần Hưng Long đại tửu lâu kinh thành của nhà mình cũng ít hơn bọn họ nhiều. Nhưng mà, Trần Thực đã tỏ thái độ, để Đại Hổ đầy mười bốn tuổi liền đi phủ Định Châu giúp ông. Chờ ông già thì đến kinh thành sống cùng nhi tử, Hưng Long tửu lâu phủ Định Châu để Đại Hổ làm chưởng quỹ.

Trần Danh cũng tỏ thái độ, sẽ để Đại Long đi tư thục Thượng Thủy thôn đọc sách, nếu như Đại Long có thiên phú đọc sách, sau đó sẽ thỉnh con rể giúp đỡ tìm tiên sinh tốt hơn. Thi đậu công danh, con rể cũng sẽ giúp đỡ mưu chức vị tốt. Nếu không có thiên phú đọc sách, xem ý nguyện hài tử, nhị phòng và tam phòng cũng sẽ hỗ trợ.

Trần Nghiệp và Trần lão thái nhiều năm như thế cuối cùng cũng hiểu được, duỗi tay muốn tiền đòi lấy vật gì thì nhà mình giàu không nổi, cũng sẽ nuôi hỏng con cháu. Chỉ có con cháu tiền đồ, nhà mình mới có thể chân chính có dư.

Trần lão thái kéo Trần A Phúc cười nói: "A Phúc cái tên này lấy thật tốt, thật sự có phúc nha. Gả cho con rể tốt, ba thai liền có hai thai là hoài song thai. Cái phúc khí này, người khác là không có đâu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.