Sở Lệnh Tuyên bởi vì dẫn theo Minh Ca Nhi, cho nên không cưỡi ngựa, mà là ngồi thuyền. Thuyền ở ban đêm đến ngoài thành Định Châu, hắn lại dẫn hài tử trực tiếp đi La gia trang. Lúc trước hắn giấu ít đồ ở trong mật thất thôn trang, đi lấy ra, ngày mai lại ngồi xe ngựa hồi hương.
Hiện tại La gia trang chỉ có một phòng hạ nhân trông coi.
Hắn nhìn nhìn thôn trang, mặc dù tu sửa một phen, vẫn có thể chứng kiến dấu vết đã từng bị đốt cháy qua. Một ít dấu vết này là lúc trước Trần A Phúc kêu người cố ý lưu lại, chính là sợ Bụi ngày nào đó lại nghĩ không thông chạy đến bên ngoài phủ Định Châu ở.
Nghĩ đến thảm thiết lúc trước, trong lòng Sở Lệnh Tuyên lại vọt lên một cỗ tức giận. Hắn cúi đầu nói với Minh Ca Nhi: "Nhi tử, cố gắng học tập, luyện võ thật giỏi, có bản lĩnh mới có thể bảo vệ người nhà không bị tổn thương."
Minh Ca Nhi không hiểu lắm, vẫn u mê gật đầu.
Sở Lệnh Tuyên lấy thứ đó xong, liền mang Minh Ca Nhi cùng một vài hộ vệ trụ tại trong trang.
Ngày hôm sau sau điểm tâm, hắn mới vừa dắt Minh Ca Nhi đi ra thôn trang, lại trông thấy một vị phụ nhân đứng ở địa phương không xa ngoài thôn trang, đang sững sờ nhìn hắn. Phụ nhân kia cực gầy, có lẽ quá gầy, hiện ra mặt lớn lên dọa người. Giữa ngày hè, còn mặc áo kép, ngoài xiêm y còn bao bọc áo choàng.
Sở Lệnh Tuyên nhíu nhíu mày. Nếu như là quá khứ, có người dám nhìn mình dạng này, khẳng định sẽ cho người ném nàng ta ra ngoài. Nhưng mà bây giờ, hắn lớn tuổi một chút, lại có mấy người hài tử, tính tình khá hơn.
Hắn không để ý nàng ta, vừa ôm Minh Ca Nhi lên xe ngựa, phụ nhân kia liền đi lên trước vài bước, nói: "Tỷ phu, muội tử có thể đợi được huynh rồi."
Sở Lệnh Tuyên sững sờ, nhìn lại phụ nhân kia một chút, có một tia cảm giác quen thuộc. Lại nhìn kỹ xem, lại là Trần Vũ Huy. Trần A Phúc nói cùng hắn Trần Vũ Huy bị đưa đi nông thôn, còn như đưa đi nông thôn nơi nào hắn cũng không chú ý.
Hắn nghe Trần A Phúc đã nói qua một chút tình huống của Trần Vũ Huy, lại không nghĩ rằng nàng ta biến hóa sẽ lớn như vậy. Không cẩn thận nhìn, đều nhận không ra.
Mặc dù Sở Lệnh Tuyên đặc biệt chán ghét Trần Vũ Huy, nhưng thấy nàng ta dạng này, còn có lão Hà gia đã đi Quỳnh Châu, không biết còn có thể sống mấy người. Hắn nhịn xuống tâm tư muốn lên xe trực tiếp rời khỏi, nói: "A, thì ra là Nhị di, dì cũng ở tại nơi này?"
Trần Vũ Huy thấy sắc mặt Sở Lệnh Tuyên thong thả, thanh âm cũng không lạnh như băng giống như trước kia, cực vui. Nàng ta đã nói mà, Sở Lệnh Tuyên đối với nàng là có tình, hắn sẽ không mặc kệ nàng ta. Hơn nữa, Trần A Phúc cũng quá xấu xa, thế nhưng không nói cho Sở Lệnh Tuyên địa chỉ của mình. Xem ra, Trần A Phúc vẫn luôn đề phòng mình đây.
Trần Vũ Huy nước mắt dâng lên, nhẹ nói nói: "Tỷ phu, muội ở nơi này thật là khổ. Chúng ta già già, yếu yếu, nhận hết thôn nhân khi dễ."
Sở Lệnh Tuyên cau lông mày lại. Không phải là hắn trông mặt mà bắt hình dong, thật sự là hắn không thích cái người Trần Vũ Huy này. Thấy trong mắt khô khốc của nàng ta tuôn ra một chuỗi trọc lệ, nước mắt lao ra hai đường vết tích vàng cong cong trên mặt màu trắng, đích xác khiến người ta... chán ghét.
Hắn quay đầu đi không nhìn nàng ta, nói với người canh giữ thôn trang: "Về sau nếu như thôn nhân bắt nạt nương tử Trần gia, các ngươi liền giúp đỡ một chút." Nói xong, hắn liền lên xe ngựa.
Trần Vũ Huy đã đi đến cạnh xe ngựa, nàng ta tiếp tục nói ra bên cửa sổ nhỏ toa xe: "Tỷ phu, huynh tới chỗ này, liền đi nhà muội tử nhìn một chút đi."
Sở Lệnh Tuyên nói: "Không được, ta có chuyện phải làm."
Trần Vũ Huy biết rõ, nếu như nàng ta lại không nói ratrong lòng, có lẽ liền vĩnh viễn nói không nên lời. Vội vàng nói: "Tỷ phu, có lẽ huynh cũng biết rõ, trước, người muốn đính hôn cùng huynh là muội, về sau lại biến thành Trần A Phúc." Thanh âm lại nhu thuận xuống: "Không phải là muội không muốn, muội nguyện ý, vô cùng nguyện ý. Là ta mẹ cả hận di nương của muội, liên hợp lại cùng với Trần A Phúc, phá hư chuyện tốt của chúng ta. Tỷ phu, lòng muội vẫn chưa từng thay đổi, muội nguyện ý đi theo huynh, cho dù làm không được chính thê của huynh, làm nhỏ muội cũng vậy cam tâm tình nguyện..."
"Vô sỉ!" Sở Lệnh Tuyên giận dữ hét. Hắn tức giận đến đầu tóc thiếu chút nữa đứng lên, hận mình như thế nào còn đáp lời cùng loại người này, làm cho mình chán ghét đồng thời, cũng làm cho đầy tớ xem đủ trò cười. Nếu như không bởi vì nàng ta là nữ nhân, hắn sẽ xuống xe một cước đá chết nàng ta.
Hắn một phen vén rèm cửa sổ lên, giận không kềm được nói: "Một vị phụ nhân, như thế nào có thể da mặt dày như thế, những lời kia cũng không biết xấu hổ nói ra khỏi miệng. Ngươi kêu ta là cái gì? Gọi ta tỷ phu! Ngươi như thế nào có thể vô sỉ dạng này. Bổn đại gia hôm nay rất rõ ràng nói cho ngươi biết, từ đầu đến cuối người mà ta muốn kết hôn chính là A Phúc, người mà nhà của ta vẫn luôn chỉ nói cũng là A Phúc, nàng là nữ nhân cuộc đời này ta thích nhất. Đừng nói ngươi loại xấu phụ tang đức tang hành này, cho dù là nữ tử càng xinh đẹp, đại gia ta cũng chướng mắt." Lại dựng thẳng con mắt rống lên một câu: "Cút! Về sau đừng i xuất hiện ở trước mặt đại gia ta nữa."
Trần Vũ Huy cho là mình nói mấy lời này, Sở Lệnh Tuyên liền sẽ thương tiếc mình, lại sẽ vì mình thà rằng "Ủy khuất" cũng muốn cùng hắn mà cảm động. Cho nên, nàng ta cho dù trước mặt nhiều người như vậy cũng nói chuyện. Lại không nghĩ rằng bị Sở Lệnh Tuyên mắng đến không chịu nổi như thế, mắng nàng ta vô sỉ, mắng nàng ta xấu phụ. Còn nói nữ nhân hắn vẫn muốn cưới là Trần A Phúc, làm sao có thể!
Nàng ta nhìn thấy xe ngựa càng chạy càng xa, gặp phải vài người khinh bỉ nhìn mình. Những lời kia nàng ta không có nghe sai, thật sự là hắn nói, thì ra thật sự là mình đang si tâm vọng tưởng. Nàng ta bỗng chốc hôn mê bất tỉnh...
Sở Lệnh Tuyên bây giờ nói tới chuyện này, còn tức giận mặt đỏ bừng, lông mày đều nhăn thành một đống.
Trần A Phúc tức điên rồi. Mắng: "Thật sự là người si nói mộng, còn không biết xấu hổ nói những lời kia với chàng. Không biết xấu hổ!" Lại nói: "Nàng ta nói ra mong muốn nhiều năm, lại được chàng trả lời thuyết phục dạng này. Lần này, nên triệt để chết tâm đi."
Sở Lệnh Tuyên bóp cằm Trần A Phúc nói: "Độc nhất là lòng dạ đàn bà. Ta đều sắp tức chết rồi, nàng còn vui vẻ như thế." Nói xong, liền hôn xuống môi đỏ mọng của nàng.
Hắn chỉ cần vừa nghĩ tới Trần Vũ Huy nói những lời kia liền chán ghét, chỉ có nhìn tiểu thê tử, hôn tiểu thê tử, cảm giác trong lòng hắn mới được dễ chịu hơn một chút.
Nghĩ đến Sở Lệnh Tuyên nói những lời kia, Trần A Phúc vẫn rất là cao hứng. Nàng đón ý nói hùa theo Sở Lệnh Tuyên, hai người đều có chút say sưa, cảm giác thân thể Sở Lệnh Tuyên dần dần có biến hóa, tay cũng lộn xộn lên.
Bản thân nàng cũng có chút kìm lòng không được, không ngăn cản Sở Lệnh Tuyên. Đột nhiên, nàng cảm giác bụng vừa co vừa kéo bắt đầu đau. Nàng biết mình đây là tự rước lấy họa, vội vàng nghiêng mặt đi, nói: "Ai da, đau bụng."
Lời nói này làm Sở Lệnh Tuyên giật mình, những ý niệm kiều diễm kia bỗng chốc chạy đến lên chín tầng mây, đỡ nàng nằm ngửa ở trên giường, căng thẳng hỏi: "Như thế nào rồi? Đừng dọa ta, ta để cho người nhanh đi thỉnh ngự y."
"Đừng, trước đừng, thiếp nghỉ ngơi một chút, xem có thể đỡ hơn hay không." Một lát sau, nàng cảm thấy bụng không đau nữa, mới cười nói với Sở Lệnh Tuyên vẫn nhìn nàng: "Tốt rồi, bụng đỡ hơn rồi."
Sở Lệnh Tuyên vẫn là không yên lòng, nói: "Ngày mai hay là nên thỉnh ngự y đến xem một chút."
Ban đêm, Trần A Phúc lạc hồng.
Sở Lệnh Tuyên hù dọa đều kêu đầy tớ dậy, kêu người vội vàng đi thỉnh ngự y.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]