Chương trước
Chương sau
Hai mươi hai tháng chín, Trần A Ngọc đón dâu. Trần A Phúc và Tiểu Ngọc Nhi không có đi, Sở Lệnh Tuyên mang Sở Hàm Yên và Minh Ca Nhi đi. Hòa vương gia cũng không tự mình đi, nhưng kêu trưởng quan đưa lễ trọng. Cái này khiến Trần gia vô cùng vinh quang, phụ tử Trần Thực đều sắp mừng điên rồi.

Ngày hôm sau tân nương tử nhận thân, Trần A Phúc làm thành Đường tỷ nên cũng đi.

Tân nương tử Mao thị tư sắc trung đẳng, thiên về đẫy đà, thái độ làm người còn tính hào phóng hiểu lễ. Trong nhà nàng có tiền, nghe nói của hồi môn mười dặm hồng trang, còn có một nghìn mẫu ruộng tốt, cùng với một vạn lượng bạc đáy hòm.

Cái này khiến Trần Thực và Trương thị hỉ cực, cũng làm cho Trần Nghiệp và Hồ thị đỏ mắt không thôi. Hồ thị còn nói một ít lời nói chua lòm không dễ nghe, cảm thấy nhị phòng giúp tam phòng là thật, tam phòng tìm con rể, nhi tức đều tốt. Mà giúp đại phòng là giả, không có tìm nhà chồng có tiền cho A Cúc.

Trần lão thái mắng: "Đàn bà thối, mày cũng đừng lại thêu dệt chuyện nữa. Đều là mày trước kia làm nhiều chuyện hỏng lương tâm bỉ ổi như vậy, quan hệ đại nhi cùng Nhị nhi, Tam nhi của ta mới xa lạ. Còn có, nồi nào nắp vung đó, A Cúc bị mày nuông chiều không ra hình sạng, như thế nào có thể so với A Ngọc cùng A Mãn. Tìm cái nhà chồng kia, đã là trèo cao rồi. Nếu như mày còn dám thêu dệt chuyện, liền biến cho lão nương, về sau cũng không mang mày theo đi ra ngoài."

Bọn họ ở tại nhà Trần Danh, thanh âm gây gổ hơi lớn, bị đầy tớ nghe được, lại truyền vào trong tai Vương thị. Vương thị mặc dù cảm thấy Hồ thị thuộc về loại người chó thay đổi không được ăn cứt, nhưng lão phu nhân và Trần Nghiệp còn tính minh bạch.

Cuối tháng chín, Trần A Phúc thỉnh người ba phòng Trần gia cùng nhau đến Hầu phủ chơi một ngày. Sau đó, bọn họ trở về Định Châu, Trần Danh vàVương thị cũng đi cùng.

Vương thị trước khi đi, còn đi Thủy Linh Lung mua một bộ bình phong phú quý hoa nở gấm Tô Châu, kêu Trần A Phúc giúp đỡ thêm trang cho Trần Vũ Tình.

Thời gian nhoáng một cái đến đầu tháng chạp, Trần A Phúc đã mang thai tám tháng, bụng vô cùng lớn, làm cho người ta cảm giác có thể sinh đứa nhỏ bất cứ lúc nào. Mấy ngày trước liền kêu người đón hai bà mụ kinh nghiệm phong phú ở vào trong phủ.

Ngày mùng ba, Tống ngự y thiện phụ khoa lại tới xem mạch cho Trần A Phúc, ông ấy rất khẳng định nói lần này Trần A Phúc hoài là long phượng thai. Tống ngự y có thể khẳng định thai nhi nam nữ, trước đó hỏi qua ông, ông vẫn có một chứt sờ không ra, trong chốc lát nói như bé trai, trong chốc lát còn nói như bé gái.

Tam phu nhân vừa lúc ở bên này, nàng nghe nói xong, cười ha ha vài tiếng, liền đi. Buổi chiều, liền có đầy tớ đến báo, nói tam phu nhân và Tam lão gia mang bao lớn bao nhỏ vào ở Minh Hòa Viện.

Trần A Phúc rất bất đắc dĩ, vừa cao hứng vì hoài long phượng thai, lại vì khuê nữ sẽ bị người cướp đi mà lo âu. Nếu như là người khác, Trần A Phúc nhất định sẽ nuốt lời không cho. Thế nhưng người là Sở tam phu nhân hào sảng bá đạo lại lòng hiệp nghĩa, nàng giúp Sở Lệnh Tuyên và Sở gia rất nhiều. Trần A Phúc vô luận như thế nào cũng không thể chơi xỏ lá, cũng không dám chơi xỏ lá. Đừng nói Trần A Phúc, ngay cả Sở Lệnh Tuyên và lão hầu gia cũng không dám chơi xỏ lá nói không cho.

Trần A Phúc không muốn đưa nữ nhi cho tam phu nhân nuôi dưỡng, trừ trên mặt cảm tình không bỏ được ra, còn có nguyên nhân trọng yếu. Chính là nếu như hài tử đi theo mình, chín tháng đầu có thể thường xuyên tiến vào không gian, cũng có thể uống sữa của mình, đối với thân thể hài tử này và trổ mã vô cùng trọng yếu. Hai tiểu ca và Tiểu Ngọc Nhi tố chất thân thể tốt như vậy, cùng hai điểm này đều chặt chẽ không rời.

Nàng nghĩ tới, tốt nhất có thể thuyết phục tam phu nhân ở Minh Hòa Viên đến khi hài tử tròn chín tháng lại chuyển về Tây Tiến Hầu phủ. Như vậy, hài tử có thể ngẫu nhiên ôm trở về tiến vào không gian. Đồng thời, mỗi ngày nàng kêu người đưa thức ăn thêm nguyên liệu xuống sữa cho bà vú, chất sữa của bà vú cũng sẽ tốt hơn.

Nàng đang nghĩ ngợi, Tam lão gia và tam phu nhân liền mặt mày rạng rỡ đến An Vinh Đường.

Tam phu nhân nói, nàng sớm liền vì hài tử tìm một bà vú em, một ma ma giáo dưỡng. Còn kêu người trùng tu sân nhỏ Tây Khoa Viện của nàng, về sau cho "Tôn nữ" của nàng ở.

Trần A Phúc dở khóc dở cười, thật là có tiền liền tùy hứng.

Tam phu nhân cũng nhìn ra Trần A Phúc không nỡ, cười nói: "Con đưa khuê nữ cho ta dưỡng, không thiệt thòi. Ta không chỉ sẽ dạy dỗ nó thành quý nữ thông minh biết đại thế, còn sẽ cho nó một khoản đồ cưới phong phú."

Trần A Phúc làm nũng giả ngốc nói: "Con biết rõ tam thẩm biết dạy dỗ người, đưa khuê nữ cho người dưỡng, con cũng yên tâm. Chẳng qua, tam thẩm có thể ở nhà của con đến hài tử đầy tròn tuổi lại rời đi hay không, con mỗi ngày liếc nhìn nó một cái, trong lòng cũng dễ chịu hơn chút."

Một bên Tam lão gia rất vì tức phụ của mình cứng rắn cướp hài tử người ta mà thẹn thùng, nghe Trần A Phúc nói như thế, liền cười nói với tam phu nhân: "Cứ làm như thế đi. Ta ngẫu nhiên sẽ đi nông thôn vấn an phụ thân và đại ca, hoặc ra đi du ngoạn, không thường xuyên ở nhà. Sang năm Vệ nhi sẽ đi trong quân rèn luyện, Trí nhi lại phải đến Quốc tử giám, một mình nàng mang hài tử ở nhà cũng tịch mịch không phải sao."

Tam phu nhân ngẫm lại cũng đúng, liền cười nói: "Được, ở nơi này cũng náo nhiệt một chút. Chờ Vệ nhi thành thân, chúng ta lại chuyển về đi."

Bọn họ như thế, Trần A Phúc liền càng cao hứng. Tam phu nhân không thích nhi tử thành thân quá sớm, nói bọn họ phải chờ tới sau mười tám tuổi mới có thể cưới vợ, Sở Lệnh Vệ thành thân ít nhất phải ở hai ba năm sau.

Buổi tối, Sở Lệnh Tuyên trở về, nghe Trần A Phúc nói tin tức tốt này, cũng cực cao hứng.

Hắn sờ bụng Trần A Phúc đặc biệt lớn cười nói: "Vậy thì tốt rồi, ta cũng có thể ôm ôm tiểu khuê nữ của chúng ta nhiều chút. Chờ tức phụ Vệ nhi sinh ra khuê nữ, liền vội vàng đón tiểu khuê nữ chúng ta trở về." Lại nói: "A, đúng, Đại cữu gửi thư đến cho ta, nói ông ấy cuối năm sẽ đi Đường Viên khuyên nương ta. Khi đó, mặc kệ nàng sinh hay chưa sinh, ta khả năng đều phải về nông thôn một chuyến."

Trần A Phúc dự tính ngày sinh là đầu tháng giêng sang năm. Nhưng mà, hoài song thai cũng dễ dàng sinh non, đến cùng thời điểm nào sinh hài tử ai cũng không biết.

Trần A Phúc mặc dù không muốn khi đó Sở Lệnh Tuyên không ở bên cạnh mình, nhưng chuyện của nương hắn lại là nỗi bận lòng của nhiều người, cũng đành phải cho đi. Nói: "Chàng yên tâm đi thôi, bà mụ ở trong phủ, tam thẩm đã ở, không có chuyện gì."

Buổi chiều mùng mười tháng chạp năm này, trời rơi bão tuyết vài ngày cuối cùng ngừng. Không tuyết trời quang, ánh mặt trời sáng lạn chiếu lên tuyết đọng thật dày phá lệ chói mắt.

Mấy hài tử ở trong phòng khó chịu hỏng rồi, đều chạy ra ngoài chơi.

Trần A Phúc ngồi ở trên giường nghe tiếng bọn nhỏ cười khanh khách ngoài cửa sổ, cũng muốn đứng dậy đi xem hài tử một chút. Nàng vừa mới động, đã cảm thấy bụng một trận đau đớn.

"Ai da, đau bụng." Nàng nhíu mày kêu lên.

"Nhất định là đại nãi nãi muốn sinh." Lý ma ma cất tiếng kêu người đi gọi bà mụ, lại muốn đỡ Trần A Phúc đi Đông Sương, chỗ đó đã thu thập ra một gian sương phòng cho Trần A Phúc sinh sản.

Trần A Phúc nhịn đau đi trước phòng ngủ lấy ra một đoạn Lục Diệp Trầm Hương, lập tức một cỗ mùi thơm dễ ngửi tràn ra. Nàng thừa dịp Lý ma ma không chú ý, lại dùng tay áo che tay trái lấy ra từ trong không gian một cái khăn tay, khăn tay dính lục tổ yến lớn cỡ ghèn mắt ba ba, đây là Kim Yến Tử cho nàng ăn lúc sinh hài tử. Nàng dùng khăn lau miệng, chút lục tổ yến này liền ăn vào trong miệng.

Tam phu nhân nghe nói, cũng vội vàng chạy tới An Vinh Đường. Nàng sợ hù dọa Vũ Ca Nhi và Tiểu Ngọc Nhi, kêu Sở Hàm Yên lĩnh đệ đệ muội muội đi dãy nhà sau chơi. Lại sai người đi nói cho Trần gia, cùng Sở Lệnh Tuyên đang ở nha môn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.