Trần A Phúc càng thêm thực sự ngóng trông Kim Yến Tử, nó ra ngoài đã mười ngày, không biết có tìm được cầu ba màu không.
Sở Lệnh Tuyên chứng kiến Trần A Phúc lo lắng, an ủi: "Chớ vội, luôn sẽ có biện pháp. Nàng an tâm dưỡng thai, những chuyện kia có nam nhân chúng ta quan tâm." Liền muốn đi tiền viện tìm lão gia tử thương lượng đối sách.
Trần A Phúc kêu hắn lại, để hắn viết thư dặn dò Sở Tam lão gia, mọi sự phải cẩn thận một chút.
Trần A Phúc đè xuống tâm tư, xem một chút dưới hành lang Sở Hàm Yên cùng Tiểu Lý Hiên còn ở cùng động vật gia, nhớ tới A Lộc, kêu người đi mời hắn đến.
Không qua bao lâu, A Lộc đến.
Trần A Phúc nhìn hắn không trở ngại, cũng liền yên tâm.
Trừ ra ngày từ kinh thành trở về, Trần A Phúc vẫn luôn không ở tại phủ Tham tướng, cho nên bình thường vẫn tương đối bận rộn, phải vừa xử lý chuyện trong phủ, còn muốn quan tâm làm ăn cửa hàng Phúc Vận Lai một cái.
Tằng chưởng quỹ Phúc Vận Lai, Dương tổng quản phủ Tham tướng, La ma ma quản sự nội viện, còn có một vài quản sự cương vị trọng yếu, thay phiên bị gọi đi chính viện bẩm báo.
Cửa hàng Phúc Vận Lai có thể nói làm được rất tốt, cơ bản không có chuyện gì, hiện tại chi nhánh đã mở ra kinh thành.
Mà phủ Tham tướng thì nước tương đối sâu. Sở Lệnh Tuyên mặc dù rửa sạch mấy lần, hiện tại đã không có người của Vinh Chiêu cùng Sở nhị phu nhân, nhưng bên trong vẫn có vài phương thế lực, không phục lẫn nhau, chèn ép lẫn nhau.
Cái này cũng khó trách, phủ Tham tướng từ lúc xây phủ tới nay, không có một nữ chủ nhân, Sở Lệnh Tuyên lại bận rộn sự vụ trong quân, trên cơ bản hơn nửa thời gian không trụ trong phủ. Cho dù là trụ trong phủ, trong phủ rất nhiều chuyện hắn cũng không quá quản.
Trong phủ Tham tướng, đầy tớ trên căn bản là từ ba phương thế lực tạo thành.
Lúc trước thời điểm khai phủ xây nha môn, muốn một bộ phận đầy tớ trong Hầu phủ kinh thành, lại mua một số người. Về sau tra ra người Hầu phủ kinh thành có Vinh Chiêu cùng người nhị phu nhân trà trộn vào đến, giết bán ra một nhóm, lại muốn một chút người La phủ tỉnh thành. Liền biến thành thế cục bây giờ, đỉnh có ba chân lực, kiềm chế lẫn nhau đồng thời, lại chèn ép lẫn nhau.
Đặc biệt là đầy tớ Hầu phủ kinh thành cùng La phủ lại đây, kết hôn cùng người bổn gia, bối cảnh rất sâu.
Trần A Phúc nghe đầu đều đau nhức. Nếu như là quá khứ, trong phủ chủ nhân thường xuyên không ở đây, cái cục diện này có lẽ là tốt nhất. Nhưng bây giờ lại không thể tiếp tục như vậy, bọn họ đấu đá lẫn nhau, như thế nào có thể chiếu cố tốt chủ nhân?
Thật sự là, nơi có người liền có giang hồ, đấu tranh giữa đầy tớ cũng là kịch liệt.
Người Trần A Phúc tin tưởng nhất là La quản sự, con thứ hai La Phương của ông là một tiểu quản sự trong phủ, nhưng lời La Phương nói cũng không thể tin hoàn toàn, bởi vì hắn đại biểu là thế lực La gia bên kia.
Dương tổng quản vẫn tin được, là tâm phúc lão hầu gia. Nhưng hắn là người dẫn đầu một nhóm Hầu phủ kinh thành kia, Trần A Phúc muốn dùng hắn đồng thời, nhất định phải để hắn thanh tỉnh biết được, bây giờ không phải là trước kia, không được phép kéo bè kết phái, tất cả đầy tớ đều là nô tài phủ Tham tướng, bọn họ duy nhất một nhiệm vụ chính là hầu hạ tốt chủ tử...
Có vài người còn là đặc biệt có hành vi phẩm hạnh nghề nghiệp, biết rõ Trần A Phúc là nữ chủ nhân, đại gia lại vô cùng sủng ái nàng, nguyện ý hoàn toàn thần phục với nàng. Nhưng cũng có người không quá để ý, cảm thấy Trần A Phúc chính là nữ nhân nông thôn, kiến thức có hạn. Mặc dù nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng bên ngoài vẫn không dám làm ngay mặt, chỉ trông mong Trần A Phúc đi rồi, bọn họ tiếp tục mò chỗ tốt đồng thời, có thể tiếp tục sống cuộc sống dễ dàng cùng tự tại...
Trương thị và Ngô thị đến thỉnh Trần A Phúc đi nhà bọn họ làm khách, nói ban ngày nàng cùng đại tỷ nhi đi trước chơi, buổi tối lại để Sở Lệnh Tuyên hạ nha môn cùng Đại Bảo, A Lộc tan học đến ăn cơm tối.
Trần A Phúc đều không đồng ý, nói tiếp qua vài ngày nàng xử lý chuyện xong, lại thật tốt đi vui đùa một chút.
Trong bận rộn, ngày nhoáng một cái trượt đến ngày mười chín tháng bảy. Thời điểm ăn bữa cơm trưa, đầy tớ đưa tới thiệp nhà Lưu tướng quân, thỉnh bọn họ đi Lưu phủ chơi.
Đại Bảo và Sở Hàm Yên, Lý Hiên cũng nhận được thiệp đại công tử Lưu gia Lưu Vượng viết, rất là cao hứng. Đặc biệt là Đại Bảo, kể từ sau khi cậu học tập ở Đường Viên, bằng hữu đặc biệt ít. Cuối cùng cậu có việc xã giao, cùng vài người Lưu Vượng, Lưu Ngao, Tần Cẩn tuổi tương đối chơi đến vô cùng tốt, mặc dù Tần Mộc lớn một chút, Giao Lộ Thâm nhỏ một chút, nhưng chung đụng cũng vui vẻ, cho nên vừa được được thiệp liền cười ra.
Cậu nhìn A Lộc cúi đầu ăn cơm một chút, lại buồn bực hỏi Trần A Phúc: "Mẫu thân, trên thiệp ngay cả Thất Thất cùng Hôi Hôi, còn có Truy Phong, Ào Ào, thật dài, ngắn ngủi đều viết, như thế nào không viết mời tiểu cữu cữu của con đây?"
Xác thực không có tên A Lộc.
Trần A Phúc cười nói: "Lần trước lúc bọn họ đến nhà chúng ta làm khách, tiểu cữu cữu không tới, cho nên bọn họ không biết tiểu cữu cữu. Ngày mai dẫn tiểu cữu cữu theo, bọn họ nhận biết, liền sẽ trở thành bằng hữu rồi." Rồi nói với A Lộc: "Tần Mộc lớn cũng bằng đệ, tính tình hào sảng, bọn đệ nhất định có thể nói chuyện với nhau được."
A Lộc nói: "Tỷ tỷ, ngày mai đệ không muốn đi Lưu phủ. Đệ và A Đường, Tiểu Đệ đã nói xong rồi, sẽ đi nhà Tam thúc chơi."
Trần A Phúc đề nghị: "A Đường và Tiểu Đệ có thể gặp bất cứ lúc nào, ngày mai hay là đệ đi Lưu phủ đi, vòng bằng hữu rộng một chút có chỗ tốt đối với đệ."
Bình thường A Lộc rất nghe lời lần này đặc biệt kiên quyết, không đi Lưu phủ, liền muốn đi nhà Trần Thực. Đại Bảo và Yên Nhi khuyên hắn, hắn cũng lắc đầu.
Trần A Phúc không còn cách nào, chỉ phải đồng ý. Lại để cho người nói cùng phòng quản sự ngoại sự, thời điểm biểu thiếu gia ra ngoài phủ, chuẩn bị một phần lễ vật cho hắn, còn phải phái xe ngựa đưa đón. Lại nói cùng A Lộc, trước khi đi sai người đi lấy lễ vật, lại yêu cầu xe ngựa.
Sớm tinh mơ ngày mười, Đại Bảo lại trời mới vừa tờ mờ sáng liền rời giường, mang động vật gia chạy tới chính viện.
Trần A Phúc vừa bực mình vừa buồn cười, nói: "Con tới được lại sớm, cũng phải chờ Yên Nhi cùng Hiên nhi rời giường. Lại nói, nào có cái lý đi làm khách sớm như vậy?"
Đợi đến giờ Tị, người một nhà Sở gia mang động vật gia ra ngoài phủ.
Trần A Lộc cũng nhận đồ sắp xếp xong. Hắn thả mười lượng bạc cùng hai cái ngân giác tử nhỏ, hà bao vài chục văn đồng tiền giấu vào trong lòng, lại chuẩn bị hai cái thỏi mực cho mỗi người A Đường cùng Tiểu Đệ, dùng hà bao chứa kỹ hai cây bút.
Phủ Tham tướng phát lương tháng là ngày mười lăm, Trần A Phúc cũng phát nguyệt ngân cho A Lộc. Hắn giống như Sở Hàm Yên cùng Đại Bảo, tiền tiêu hàng tháng bạc đều là mười lượng. Trước khi hắn tới, Vương thị cũng cho hắn mười lượng bạc cùng mười cái ngân giác tử, còn có một chút tiền lẻ.
Hắn trừ để cho Tam Toàn đi trên đường mua cho hắn chút điểm tâm dùng một ít tiền, chính là thưởng đầy tớ. Tiểu ngân giác tử chỉ còn lại hai cái, hắn muốn đi ra ngoài phải mang theo mười lượng bạc.
Phong Lan nhìn rồi nói: "Cữu gia, đại nãi nãi không phải là kêu phòng ngoại sự chuẩn bị lễ vật sao? Người vụng trộm cầm văn chương bút mực của mình đi tặng người như vậy, về sau bị người phát hiện thiếu đồ, ngay cả nô tỳ cũng nói không rõ ràng."
A Lộc mắc cỡ mặt đỏ bừng, lúng túng nói: "Ta dùng tiết kiệm một ít, người khác không sẽ phát hiện. Phòng ngoại sự chuẩn bị lễ vật cũng đừng đi lấy, những người kia lại muốn nói ta..."
Phong lan tức giận nói: "Cữu gia cũng quá thành thật, lễ vật kia là đại nãi nãi kêu người chuẩn bị, ai dám nói xấu liền nói cho đại nãi nãi, khiến người xé miệng bọn họ."
Tác giả: PS: Chương phía trước có một chỗ sai lầm, điều chỉnh nguyệt ngân của Đại Bảo cùng Sở Hàm Yên làm mười lượng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]