Hoa Lan tưới hoa ở trong sân nghe thấy bọn họ nói chuyện, đặt vòi hoa sen ở trên mặt đất, vén rèm cửa lên đi vào nhà. Oán trách Phong Lan: "Người nên xé miệng nhất chính là cô, nói chuyện cùng cữu gia như thế nào vậy?"
Nói xong Phong Lan, rồi Hoa Lan nói với A Lộc: "Cữu gia muốn tặng những văn chương này cho người thì cứ đưa, dùng như thế nào đều được, dù sao những vật này cũng là đại nãi nãi chuẩn bị cho biểu thiếu gia. Nhưng mà, nô tỳ cũng cảm thấy, lễ vật phòng ngoại sự chuẩn bị chúng ta cần phải lấy tới. Ngài không cầm, tiện nghi cũng là đám nịnh hót kia."
A Lộc mặc dù thẹn thùng, nhã nhặn, nhưng tính cách tương đối cố chấp, vẫn lắc đầu một cái. Ở trong suy nghĩ của hắn, lễ vật phòng ngoại sự chuẩn bị không gì khác chính là vài bao điểm tâm vài bao kẹo, cũng đáng không được vài văn tiền. Nếu như hắn cầm, sẽ bị người ta nói hắn về nhà thúc thúc của mình, còn muốn lấy đồ nhà tỷ phu đi tặng lễ. Chút đồ này, bị người tranh cãi không đáng.
Không lâu sau, Tam Toàn đến rồi.
Phong Lan lại mắng: "Ngươi như thế nào mới đến? Thiếu gia liên tục chờ ngươi đây."
Tam Toàn cười hắc hắc nói: "Hai vị tỷ tỷ, hai người còn có thời điểm nghỉ ngơi, ta cả ngày lẫn đêm liền không có nhàn qua. Hôm nay cữu gia nghỉ hưu mộc, dù sao cũng phải để ta ngủ nướng một chút không phải sao."
Lại khom người nói cùng A Lộc: "Cữu gia, đi thôi."
Hoa Lan lại dặn dò A Lộc: "Cữu gia, không có việc gì thì đừng thưởng cho tiền đám người không biết xấu hổ kia. Người là thân đệ đệ của đại nãi nãi, vốn là chủ tử, không cần thiết vì nhìn sắc mặt tốt của bọn họ thì phí phạm bạc." Lại nói với Tam Toàn: "Có nghe thấy không? Giám sát hà bao cữu gia chặt một chút."
Tam Toàn và Phong Lan đều có chút đỏ mặt, Phong Lan trợn trắng mắt, Tam Toàn vội vàng gật đầu xác nhận.
Hai người tới cửa bên, lại không thấy xe ngựa được phái.
Một người canh cửa nói: "A, cữu gia còn muốn đi ra ngoài nha. Xe ngựa chờ thật lâu ngươi không đến, Khương quản sự cho rằng ngươi không đi, liền ngồi xe ngựa đi ngoài thành làm việc. Nếu không, nô tài lại đi chuồng ngựa một chuyến, kêu bọn họ lại điều chiếc xe đến?"
Tam Toàn nói: "Cái này còn phải hỏi sao? Còn không mau đi."
Trần A Lộc nói: "Cảm ơn tiểu ca, thôi, không cần lại điều nữa, ta ra ngoài gọi chiếc xe là được."
Tam Toàn tức giận đến nhếch miệng lên, cũng không dám nói nhiều. Hắn biết rõ cữu gia keo kiệt, ra ngoài khẳng định gọi là xe bò hoặc là xe lừa, xe kia không mái che, ngồi vừa nóng lại mất mặt.
Ra cửa bên, Tam Toàn nói: "Cữu gia, sao người không cho người gác cổng lại đi gọi chiếc xe ngựa chứ? Đi nhà thúc thúc của người tán gẫu, ngồi xe lừa thật khó coi."
A Lộc nói: "Điều chiếc xe cho chúng ta một lần nữa, phí chân chạy cho tiểu ca gác cổng, còn có phí chân chạy phu xe, ít nhất lại cho cho hai cái ngân giác tử ra ngoài. Nếu gọi xe lừa, vài văn tiền liền xài đủ."
Tam Toàn nói: "Cữu gia quá thành thật, cho dù là không thưởng bọn họ ngân giác tử, bọn họ còn dám nói không đi? Nếu thật không dám đi, vừa bẩm báo cáo trạng chỗ đại nãi nãi, khiến bọn họ chịu không nổi."
A Lộc lắc đầu nói: "Thôi, tỷ tỷ ta thân thể nặng nề, chuyện trong phủ lại nhiều, ta không muốn lấy những chuyện nhỏ nhặt này đi phiền nàng."
Tam Toàn lại nói: "Nếu như đại nãi nãi phái cho cữu gia một người lợi hại như La mụ mụ, cữu gia cũng sẽ không bị những người kia khinh thị, các nô tài cũng có thể đi theo hưởng hưởng phúc. Người xem một chút, Bảo ca nhi còn không phải là con ruột đại nãi nãi, bởi vì có La mụ mụ, ai cũng không dám coi thường hắn. Nhưng cữu gia là thân đệ đệ của đại nãi nãi, vẫn còn muốn..."
A Lộc thật tức giận, cả giận nói: "Im miệng, các ngươi nói ta vậy thì cũng thôi, như thế nào bố trí Đại Bảo dạng này? Tỷ tỷ cùng tỷ phu của ta đều xem Đại Bảo thành con trai ruột thịt, ta cũng coi hắn thành cháu ngoại trai ruột thịt. Tỷ tỷ ta nếu như nghe được loại lời nói này, xem có cho người đập nát miệng không."
Tam Toàn bị dọa sợ vội vàng khom lưng cười nói: "Là nô tài không đúng, miệng nô tài nói lung tung, lần sau cũng không dám nữa."
A Lộc lại nói: "Các ngươi yên tâm, ta sẽ nói cùng tỷ tỷ ta, lúc ta đi không mang theo một ai cả, sẽ không để cho các ngươi đi nông thôn hầu hạ ta."
Hắn biết rõ, Tam Toàn và Phong Lan sợ nhất về sau sẽ thật sự làm nô tài của hắn, đi theo hắn tới nông thôn. Bọn họ bây giờ là nô tài phủ Tham tướng, về sau có lẽ sẽ còn trở lại kinh thành, làm nô tài Hầu phủ. Nếu như cùng với mình, bọn họ chính là nô tài địa chủ nông thôn. Người tìm chỗ cao mà đi, hắn không muốn ngăn tiền đồ bọn họ.
Tam Toàn lúng túng cười hắc hắc hai tiếng, cũng không phủ nhận tâm tư không muốn đi nông thôn cùng hắn. Nói: "Không phải là nô tài không muốn cùng đi hầu hạ cữu gia, thật sự là lão tử nương của nô tài đều trong phủ, không nỡ rời đi bọn họ."
Đi đến đầu hẻm, có xe bò, có xe lừa. Xe bò mất sáu văn, xe lừa mất năm văn. Trần A Lộc nói bọn họ chỉ có hai người, liền tiêu năm văn kêu một chiếc xe lừa.
Trần A Lộc vừa muốn lên xe, Tam Toàn vội vàng dùng tay áo lau lau xe, thỉnh A Lộc ngồi lên. A Lộc hôm nay mặc rất thể diện, là trường bào nhỏ xa tanh màu xanh nhạt thêu hoa văn tròn, nếu như trên mông ngồi dính bụi đen, về phủ hắn nhất định phải bị mắng.
Trên nửa đường, Trần A Lộc nhìn thấy tiệm điểm tâm, lại xuống xe mua hai bao điểm tâm hai bao mứt hoa quả, còn cho mua hai cái dây cột tóc rủ xuống cho Trần A Mãn cùng Vương Tiểu Muội.
Hơn ba khắc liền đến nhà Trần Thực, không chỉ một nhà Trần Thực đều ở đây, ngay cả một nhà Vương Thành đều đến.
Nhìn đến bọn họ, A Lộc cười đến mặt mày cong cong. Hắn cảm thấy, ở bên này không chỉ lại cười đến tự tại, ngay cả hít thở đều tự tại. Kỳ thật, hắn rất muốn buổi tối ở bên này hoặc là ở nhà cậu, ban ngày đi phủ Tham tướng học. Nhưng hắn sợ mình nói ra, tỷ tỷ sẽ thương tâm, nên vẫn luôn không dám đề cập.
Hắn lấy lễ vật ra, mỗi người đều có một phần. Đặc biệt là A Đường cùng Tiểu Đệ, đặc biệt thích bút cùng mực hắn đưa.
Trần A Mãn cũng cười khanh khách nói: "Cảm ơn A Lộc đệ đệ, tới cửa còn nghĩ tới mua hai dây buộc tóc cho tỷ tỷ, thật hiểu chuyện."
Ăn bữa cơm trưa, Trần Thực liền muốn đi tửu lâu. Hôm nay vì chiêu đãi A Lộc, hắn là thỉnh nửa ngày phép. Trước khi hắn đi, A Lộc vụng trộm thỉnh hắn giúp đỡ đổi mười lượng bạc ra, đổi năm cái nén bạc một lượng, năm lượng khác đổi vài chục cái ngân giác tử.
Trần Thực nhìn hắn một cái, không nói gì, đổi mười lượng bạc ấn theo hắn yêu cầu. Sau đó, lại vừa đánh vừa gõ, hỏi hắn ở phủ Tham tướng có quen hay không quen.
A Lộc nói cho hắn biết, ở cực kỳ tốt, buổi trưa cùng buổi tối đều đi chính viện cùng nhau ăn cơm với tỷ tỷ, chỉ điểm tâm là tự mình ăn, còn có nhiều đầy tớ hầu hạ như vậy. Chỉ là rất nhớ cha cùng nương, nhớ Lộc Viên.
Trần Thực đi rồi, Vương Thành cũng không tốt tiếp tục ngồi ở Trần gia, liền dẫn vài nam hài tử đi dạo phố. A Lộc trước kia đã tới phủ thành, khi đó chân còn chưa lành, không đi trên đường chơi đùa, hôm nay đi chơi, còn có A Đường cùng A Đệ, rất là hưng phấn.
Cơm tối do Vương Thành mời khách, ra tiệm ăn ăn món ăn bình dân, vài tên tiểu tử ăn được mặt mày hớn hở.
Sau đó, Vương Thành lại gọi chiếc xe lừa, trước đưa A Lộc cùng Tam Toàn về phủ Tham tướng, sẽ đưa A Đường về Trần gia, thuận tiện đón Ngô thị cùng Tiểu Muội về nhà.
Đi đến cửa bên phủ Tham tướng, Vương Thành nhìn thấy ánh mắt A Lộc lưu luyến không rời, cười nói: "Lần sau lúc con nghỉ hưu mộc, lại đến nhà cậu chơi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]