Mộc Lan rất kỳ vọng vào bẫy rập lần này, sáng sớm đã muốn vào núi, Lý Thạch thấy vậy nhíu mày. "Bây giờ vào không phải rất nguy hiểm sao? Hay là chờ đến trưa rồi lại vào." 
"Đều như nhau, chẳng qua sáng sớm tương đối lạnh mà thôi. Ngươi yên tâm đi, hiện giờ trong rừng vẫn chưa tan hết tuyết nên sẽ lưu lại dấu vết động vật. Cẩn thận chút là có thể tránh được." 
Lý Thạch suy nghĩ một chút nói: "Ta đi với ngươi, dù sao mấy ngày nay ta đã viết không ít câu đối, vừa lúc được nghỉ nửa ngày." 
"Không cần đâu, đây không phải lần đầu tiên ta vào núi." Mộc Lan thấy bộ dáng kiên trì của Lý Thạch, đành phải cúi đầu đồng ý. Khi Lý Thạch kiên trì muốn làm chuyện gì đó thì Mộc Lan trước giờ ngăn không được. 
Lý Thạch đeo gùi, dặn dò bốn đứa nhỏ ở nhà không cần ra ngoài, tiện thể cắt giấy đỏ. Hắn trở về muốn sử dụng. 
Bốn đứa nhỏ đều ngoan ngoãn gật đầu. 
Hà Tiền thị thấy hai người cùng nhau vào núi thì có chút kinh ngạc, hỏi Hà Vương thị bên cạnh: "Không phải nói tiểu Lý tướng công chỉ biết cầm bút, không biết săn thú sao? Tại sao hắn cũng vào núi?" 
Hà Vương thị không để ý nói: "Có thể là lo lắng cho Mộc Lan." Bà đổ đồ xong liền quay về phòng. 
Hà Tiền thị bĩu môi, nếu thật sự lo lắng thì đã sớm theo Mộc Lan vào núi. Hà Tiền thị nghĩ không ra nên không nghĩ đến nữa. 
Mộc Lan dẫn Lý Thạch vào trong núi, cúi đầu giải thích một vài dấu vết, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-gia-tieu-dia-chu/403643/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.