Lý Giang và Tô Văn cùng nhau giúp Lý Thạch mua giấy đỏ và bút mực, rồi giúp hắn mài mực, hiện giờ Lý Thạch đã không còn bày sạp. 
Viện Viện và Đào Tử cũng không nhàn rỗi, Mộc Lan bắt về con thỏ khỏe mạnh hoạt bát thì liền giữ lại nuôi, thỏ bị thương nặng hoặc chết thì bán đi. Hiện giờ trong nhà đã nuôi tám con thỏ, trong đó sáu con là cái, hai con là đực. 
Mà không lâu trước đó Mộc Lan lại bắt về bốn con gà mái rừng, chúng nó đều cần phải cho ăn, còn có dê con của muội muội cũng phải cho ăn. Trước kia hai ca ca thường dành chút thời gian giúp muội muội cắt cỏ đào giun, hiện tại bọn hắn đều bận rộn, hai đứa nhỏ không muốn làm phiền bọn hắn, nên tự mình kéo giỏ đi ra ngoài cắt cỏ. 
Tô Văn thấy vậy liền đeo gùi, nói: "Các ngươi còn nhỏ, để ca ca đi cùng hai ngươi, trong nhà có tỷ phu và Giang ca là được." 
Lý Thạch nghe vậy ngẩng đầu. "Các ngươi đi đi, nhớ rõ đừng đi quá xa." 
A Đào hâm mộ nhìn Lý Thạch đang vén tay áo viết chữ. "Đại ca thật lợi hại, sau này ta cũng muốn viết câu đối." 
Viện Viện lại không có một chút hâm mộ. "Lạnh như vậy, ngươi xem ca ca còn vén tay áo lên." 
A Đào bĩu môi nói: "Ngươi đừng chú ý những cái đó được không? Ngươi xem đại ca viết chữ thật đẹp nha." 
"Nhưng rất lạnh đó." 
"Đó không phải là trọng điểm, quên đi, ta không nói chuyện với ngươi nữa." A Đào phụng phịu tự mình kéo giỏ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-gia-tieu-dia-chu/403642/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.