KᏂoáı ©ảʍ mãnh liệt truyền đến từ địa phương mập hợp của hai người len lỏi vào các dây thần kinh, xông thẳng lên đại não.
“A…ha… Lớn quá… Nơi đó… A bị đâm hỏng mất… Hức hức… Chủ nhân… Chậm chút… A ”
Lê Diễm cúi đầu, liền có thể mơ hồ nhìn thấy nơi gắn kết của hai người ở trong bóng tối, côn ŧᏂịŧ đỏ tím đang ra vào, mỗi lần rút thân trụ ra đều có thể thấy được bên trên mang theo thiệt nhiều thiệt nhiều *** dịch trong suốt không thuộc về mình, chỉ cần mình trừu sáp một cái liền phát sinh ra tiếng nước rõ ràng, dịch thể bị côn ŧᏂịŧ kéo ra ngoài liền rơi xuống ghế sô pha, tản ra khí tức *** mỹ, theo thanh âm bành bạch, cả căn phòng đều tràn ngập trong tình sắc ám muội. Chúng càng thêm kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ cảm quan của Lê Diễm, vô hình trung tốc độ trừu sáp cũng tăng nhanh hơn, thân thể phát ra thanh âm dần dần lấn át đi cả tiếng mưa nhè nhẹ bên ngoài, cửa sổ bị gió phía ngoài thổi rung động sàn sạt, nhưng ai cũng không có tâm tình để nghe, Lâm Văn Tịch lãng kêu đã lãng nay càng lãng hơn. Nếu không phải do trời bên ngoài đang mưa, phỏng chừng tiếng rêи ɾỉ đã truyền đi rất xa rất xa rồi.
“A… Không… Đâm hỏng mất… Chậm một chút… Từ bỏ… A…”
Nước mắt chảy đầy cả mặt, nhưng nam nhân lại không buông tha cho cậu, ngược lại tốc độ của anh càng lúc càng nhanh, tựa như là đang hòa nhịp với tiếng gió xào xạc bên ngoài, sô pha cũng bắt đầu lắc lư, phát ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-xa-nhat-la-ngay-ben-canh/477354/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.