Bởi vì Lâm Văn Tịch giãy dụa, Lê Diễm chỉ mới cắm chưa được 1/3 phân thân vào trong liền cảm thấy bị siết càng chặt hơn, không cần mình cố ý trừu động cũng có thể hưởng thụ được kᏂoáı ©ảʍ từ hậu huyệt mấp máy, Lê Diễm chỉ cảm thấy dường như bản thân đang ở trong thiên đường, nhịn không được than nhẹ một tiếng, “Thật là thoải mái.”
Giữa đợt tính sự cực ít khi nam nhân mới nói ra câu cảm thán, thỉnh thoảng không chịu được thì chỉ kêu lên một tiếng đau đớn, đây là lần đầu tiên Lâm Văn Tịch nghe thấy nam nhân trực tiếp dùng thanh âm trầm thấp như thế để nói ra câu thoải mái kia, không biết tại sao trong tim cứ như bị một dòng điện chạy qua, kᏂoáı ©ảʍ thân thể cùng tâm lý kết hợp lại với nhau, dường như cảm nhận của nam nhân đồng thời cũng được nhắn nhủ lại với mình, phía sau hưng phấn đến mức không ngừng nhúc nhích co rút lại, chảy ra càng nhiều dịch thể, hoa huyệt ở phía trước cũng ướt đẫm, biến thành một mảnh ướŧ áŧ, cứ như đang chờ đợi thứ gì đó “vệ sinh” cho nó một phen.
“Ướt quá.” Trong bóng tối dường như Lê Diễm cũng cảm nhận được tiểu huyệt của Lâm Văn Tịch đang mút đến lợi hại hơn, cuối cùng nhịn không được chậm rãi thẳng tiến vào địa phương tiêu hồn kia.
“A a… Chủ nhân… Lại cắm vào chút nữa…” Cuối cùng cũng cảm nhận được nam nhân chuyển động về phía trước, Lâm Văn Tịch nhịn không được mà vểnh mông càng thêm cao, đầu cũng tự nhiên mà ngưỡng về phía sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-xa-nhat-la-ngay-ben-canh/477353/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.