Tuy rằng lần này tiến vào rất thuận lợi, thế nhưng Lê Diễm lại phá lệ cẩn thận, sợ rằng chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ khiến cho em ấy bị thương.
"Bên trong có đau không?"
"Không đau."
"Vậy bụng có còn đau nữa không?" Mỗi lần tiến vào một chút, Lê Diễm liền hỏi một câu, rất sợ cậu có điểm nào khó chịu, vươn tay muốn xoa giúp cậu, thế nhưng bé con lại tránh né, Lê Diễm không thể làm gì khác hơn là buông tha.
"Sẽ không." Bé con lắc đầu, cảm thấy tốc độ ra vào của nam nhân quá chậm, muốn tự mình ngồi xuống, lại bị nam nhân nâng mông lên.
"Em khoan hãy nhúc nhích, tôi đến thì tốt rồi." Nam nhân ôn nhu nói. Lâm Văn Tịch thấy cảm động, cánh tay đang ôm cổ anh cũng rất cẩn thận, sợ sẽ đè lên vết thương trên người nam nhân.
Đợi đến khi thân thể của người hai đều sinh ra một tầng mồ hôi, Lê Diễm mới sáp cả cây côn ŧᏂịŧ vào trong. Sau khi tiến vào nam nhân vẫn hỏi thăm xem cậu có đau hay không, Lâm Văn Tịch vội lắc đầu, tuy rằng nam nhân đang quan tâm cậu, nhưng vẫn cứ luôn cảm thấy bản thân mình bị dằn vặt, lúc tiến vào nội bích thì một điểm trong đó bị cọ qua, sau khi đi vào lại bất động, khiến cho cậu cảm thấy rất khó chịu. Lâm Văn Tịch có thể cảm nhận được miệng huyệt bị sỉ mao lướt qua còn có hai quả cầu thịt chắc nịch, khẽ chuyển động ma sát với mông của cậu, khiến cho bản thân mình càng thêm rục rịch.
"Mút thật chặt, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-xa-nhat-la-ngay-ben-canh/477355/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.