Lại trôi qua một tháng, bụng của Lâm Văn Tịch đã trở nên lớn hơn một chút, nhưng vẫn còn chưa có kinh khủng như phụ nữ khi mang thai, theo đạo lý thì chắc thời điểm mang thai đến trung kỳ là thoải mái nhất, thế nhưng có đôi khi Lâm Văn Tịch vẫn sẽ buồn nôn, chỉ là khẩu vị đã khá hơn trước đây đôi chút, Trần Mặc chăm sóc cho cậu rất cẩn thận, bình thường đưa cậu về nhà xong rồi còn mua cho rất nhiều thuốc bổ. Cuối cùng cũng không còn để cho Lâm Văn Tịch lâm vào tình trạng dinh dưỡng không đầy đủ nữa, tuy rằng nhìn qua Lâm Văn Tịch vẫn còn có chút gầy.
Gần đây cũng không có tin tức gì về Lê Diễm, vẫn tưởng rằng sau khi y kết hôn xong hẳn là còn có thể có tin tức gì đó oanh động nữa, thế nhưng đến cả một cọng lông cũng không có, nếu như nói đoạn thời gian trước là do bản thân mình cố ý không quan tâm nghe ngóng, thì trong khoảng thời gian này nam nhân lại cứ như là chân chính mai danh ẩn tích, cậu mới phát hiện ra cho dù có muốn tự mình đi hỏi, cũng sẽ không có bất cứ tin tức gì mới về y cả. Lâm Văn Tịch không thể nào hiểu nổi tại sao đoạn thời gian trước vẫn còn tin tức tuyên dương trắng trợn mà hiện tại lại ngửi không ra một chút tiếng gió nào cả. Cậu hoàn toàn không biết được đây là một hồi yên lặng trước cơn bão. Cậu chỉ biết rõ ràng bản thân đã nói muốn quên người nam nhân kia đi, nhưng cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-xa-nhat-la-ngay-ben-canh/477343/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.