Thậm chí Trần Mặc còn có thể cảm nhận được hô hấp của nam nhân, nhất thời gương mặt có chút ửng đỏ, mất tự nhiên đẩy anh một cái, “Nếu như anh đã thắt xong rồi thì đừng có dựa vào gần như vậy nữa.”
Nam nhân dùng ánh mắt có chút phức tạp nhìn y một cái, đột nhiên nở nụ cười, “Chuyện gần hơn đều đã làm rồi còn xấu hổ cái gì.”
Bỏ lại một câu như thế, nam nhân dựng thẳng người ngồi về vị trí lái xe, sau đó khởi động xe, cứ như là chưa từng phát sinh chuyện gì cả.
Để lại một mình Trần Mặc đỏ mặt nhìn anh, thân thể trở nên cứng còng, không biết tại sao tim lại loạn nhịp.
※
Ngày đó Lâm Văn Tịch về đến nhà mới phát hiện trước cửa có một vị khách không mời mà tới đang đứng ở đó, không ngờ người của Lê gia sẽ đến, lại nhớ tới tấm chi phiếu lần trước, người này đến cũng tốt, mình không cần lại phải âm thầm xoắn xuýt xem có nên đi tìm nam nhân kia trả lại đồ cho y hay không, có thể trực tiếp kêu người nọ đưa tấm chi phiếu kia về là được rồi.
“Xin hỏi có chuyện gì sao?” Lâm Văn Tịch mở cửa, để cho nam nhân đi vào, sau đó mở miệng hỏi.
“Là như vầy, thiếu gia bảo tôi đến một chuyến.” Nam nhân nói xong, lại lấy một tấm chi phiếu từ trong lòng ngực ra, “Không biết lần trước ngài có hài lòng với giá trị trên đó hay không, tấm này là cho ngài.”
Thiếu gia? Lê Diễm? Y bảo người này đến tìm mình? Lâm Văn Tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-xa-nhat-la-ngay-ben-canh/477344/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.