“ A-Anh sao lại vào được đây? Đúng là anh làm tôi giật cả mình đấy “ Thở phào ngồi lên giường.
“ Tôi nhớ cửa phòng trọ cũng đã đóng kỹ càng rồi kia mà, sao anh vào đây được chứ? “ Thắc mắc nhìn Mạch Ngôn.
Mạch Ngôn chẳng nói gì mà cười cái nhẹ nhìn Uyển Ngư rồi nói.
“ Chẳng có nơi nào mà tôi không vào được chứ! “
“ Anh đừng có mà tự tiện vào nhà người khác chứ “ Hậm hực khó chịu lườm Mạch Ngôn.
Uyển Ngư chẳng thèm nói với Mạch Ngôn liền một cước đạp anh văng thẳng xuống giường rồi nằm xuống đắp chăn ngủ tiếp.
“ Em dám làm thế sao? “ Chau mày nhìn Uyển Ngư.
“ Tiểu Lão Bản à tối tôi còn phải đi làm nữa đấy, nên phiền Tiểu Lão Bản đừng có phá giấc ngủ của tôi “ Miệng nói mà mắt nhắm.
“ Em...” Tức giận.
Uyển Ngư biết Mạch Ngôn tức giận nhưng cô mặc kệ rồi nhắm mắt ngủ tiếp, cô thức nguyên đêm để làm chỉ ngủ được chút rồi bị gọi dậy đổi ca rồi về.
Uyển Ngư con người chứ có phải con trâu đâu mà không biết mệt cơ chứ, đã vậy còn bị Tiểu Lão Bản quái đản phá giấc ngủ của cô.
Rồi bỗng nhiên Uyển Ngư giật mình mở mắt ngồi bật dậy lần nữa, nếu Mạch Ngôn là người thì làm sao vào nhà của cô được? Nếu là người sao lại đi ngang con quỷ mà không sao?
Những điều đó Uyển Ngư liền nghi ngờ Tiểu Lão Bản của cô không phải con người bình thường mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-toi-lam-viec-co-chut-khong-binh-thuong/3489132/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.