Bất đắc dĩ Uyển Ngư dừng xe khẽ kêu Ngọc Tuyết tỉnh dậy, cô nàng tỉnh thì mặt ngơ ngác nhìn xung quanh khiến cô phải bật cười.
“ Tiểu Tuyết quán đó tên gì vậy? Tớ không biết tên quán nên chạy mấy dòng rồi “
Ngọc Tuyết mơ màng rồi trả lời Uyển Ngư.
“ Quán đó tên Á Châu í “
Ngọc Tuyết dụi dụi mắt nhìn quanh rồi đột nhiên chỉ về phía bên kia đường nói.
“ Tiểu Ngư là quán đó đấy, cậu chạy sang đó đi “
Uyển Ngư nhìn theo hướng của Ngọc Tuyết chỉ mà than, thật là cô chạy cả mấy dòng bây giờ đứng đối diện quán nữa.
Làm Uyển Ngư tốn công đã vậy còn đang đói, ở ngoài chạy dòng dòng khác nào con điên, phía sau cô còn đèo theo một bé heo nho nhỏ nữa.
Uyển Ngư đành mở khóa xe rồi nổ máy chạy sang đó, vừa tới cô đậu xe kế bên rồi xuống, cô cùng Ngọc Tuyết đi vào bên trong quán tìm chỗ ngồi.
Xong xuôi thì kêu món ăn, kêu xong thì chỉ việc ngồi chờ trong lúc chờ Uyển Ngư với Ngọc Tuyết tâm sự, cô kể cho cô nàng nghe chuyện lúc tối hôm qua.
Khiến cho Ngọc Tuyết mặt mài tái mét sợ hãi nhìn cô, miệng thì luôn miệng hỏi Uyển Ngư trải qua thật sao.
“ Thật sao Tiểu Ngư? Cậu gặp ma ở đó sao? Sao mà nghe ghê thế “
“ Tớ nói thật, cô ta còn bò trên đầu tớ rồi nhìn tớ nữa mà, lúc đó khiến tớ sợ chết khiếp í “
“ Nhưng mà sao cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-toi-lam-viec-co-chut-khong-binh-thuong/3489133/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.