Chương trước
Chương sau
“ Tôi biết rồi “ Uyển Ngư gãi gãi đầu rồi cười ngượng.

Nghe Uyển Ngư nói xong Mạch Ngôn chẳng nói tiếng nào nữa mà quay lưng đi về phía thang máy, chị quản lý vẫn chưa hết sốc và còn đứng ở đó.

Thấy Mạch Ngôn đang đi đến liền né sang bên cho anh đi vào thang máy, đầu thì vẫn còn hoang mang.

Mạch Ngôn đi ngang chị quản lý không quên lườm nhẹ cảnh cáo chị ta, theo Uyển Ngư thấy thì anh ta có nói gì đó với chị quản lý thì phải.

Bởi vì Uyển Ngư thấy gương mặt chị ta khá sợ sệt mà khúm núm cúi đầu chẳng dám nhìn Mạch Ngôn như lúc nãy nữa.

Uyển Ngư cũng lấy làm lạ nhưng rồi cũng thôi, cô quay lại ngồi ở quầy lễ tân thở hắt ra đầy mệt mỏi.

Uyển Ngư căng cơ mệt mỏi mà nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra không lâu, đúng là quá sức tưởng tượng với cô rồi.

Mặc dù Uyển Ngư rất sợ ma nhưng từ trước đến nay cô chưa từng thấy những chuyện ghê sợ như bây giờ.

Thú thật ở dưới quê cũng có vài lần Uyển Ngư thấy những thứ cô thấy chỉ là một bóng trắng cùng lắm là vầng khói mỏng bay ngang thôi.

Chứ không đến nổi kinh dị như lúc này, nó khiến tim Uyển Ngư như muốn nhảy vọt ra bên ngoài vậy.

Uyển Ngư uống ly nước để bình tĩnh hơn rồi cầm điện thoại nghịch lát, Hiện tại cũng 2 giờ sáng bỗng bụng cô đói đột ngột.

Uyển Ngư nhìn quanh xem chỗ quầy lễ tân có gì ăn để lót bụng không thì thấy chị quản lý vẫn còn đứng tần ngần ở thang máy kia.

Ánh mắt dò dẫm hướng về phía Uyển Ngư, với khuông mặt rất khó chịu và lầm bầm điều gì đó.

“ Hừ...cô tưởng trèo lên giường của Tiểu Lão Bản thì tự cho là Bà Chủ nơi này sao? Đúng là đồ con gái lẳng lơ mà “

Uyển Ngư nhìn chị quản lý mà thắc mắc không biết chị quản lý có ý nghĩ gì trong đầu, nhưng cô nhìn mặt chị quản lý không mấy thân thiện là cô có thể đoán ra rồi.

Chị quản lý thấy Uyển Ngư đi cùng Mạch Ngôn mà còn từ trên lâu đi xuống chắc chắn chị ta có suy nghĩ không tốt gì cho cô rồi.

Đúng thật là ăn không ngồi rồi mà toàn dính vô mấy chuyện tào lao bí đáo còn gặp âm binh theo đúng nghĩa bóng lẫn nghĩa đen luôn chứ.

Thôi không nghĩ nữa chị quản lý nghĩ gì làm gì thì cứ kệ chị ta giờ lắp đầy cái bụng đói của Uyển Ngư rồi tính gì tính.



Nhưng ngặt cái quanh lễ tân chẳng có thứ gì cho Uyển Ngư ăn cả, cô thở dài mà nằm ngã người ra phía sau chắc cô ngủ một lát vì giờ này chẳng ai vào nữa khách sạn nữa nên cũng yên tâm.

Khi đến tầng của Mạch Ngôn thì thằng máy mở cửa ra, cô ta nghe được tiếng tháng máy liền quay đầu lại nhìn.

Cô ta nhìn Mạch Ngôn mà tức giận bởi vì anh không phải Uyển Ngư không phải người mà cô ta đang tìm kiếm.

Nên cô ta đã nhào đến Mạch Ngôn rồi tức giận mà xả giận lên người anh nhưng nào biết người cô ta động đến lại là thứ không nên động đến...

“ Con khốn kia đâu? Tại sao nó không xuất hiện mà lại là mày chứ! “

Cô ta lao đến rồi dùng những móng tay sắc nhọn mà tấn công Mạch Ngôn, anh đứng nhìn cô ta một cách lạnh lùng đang dùng võ mèo để làm anh bị thương.

Nhưng Mạch Ngôn chỉ quan sát rồi né những đòn đó một cách dễ dàng mà thôi, anh né được làm cô ta phát điên lên mà gầm gừ đến đáng sợ.

“ Tại sao mày lại né được? Mày cũng chỉ là con người thấp kém tại sao...? “

“ Nhiều lời...ngươi cũng đừng mong động được đến ta cũng như người phụ nữ của ta “

“ Hừ...mày đừng đắc ý tao nhất định sẽ cho mày và con nhỏ kia cùng đoàn tụ dưới kia...chịu chết đi bọn hạ đẳng “

Đầu tóc cô ta rủ rượi và dùng cặp mắt sâu hoắm kia nhìn chòng chọc vào người Mạch Ngôn mà rin rít lên.

“ Hạ đẳng? Thấp kém? Ngươi nên xem xét người đứng trước mặt ngươi là người như nào rồi hẵng phán xét “

Dứt lời Mạch Ngôn chớp nhoáng đã biến mất rồi xuất hiện trước mặt cô ta và bóp cổ cô ta đưa lên cao.

“ Ngươi động đến người phụ nữ của ta thì ngươi nên trả cái giá thật đắc đi “

Nói xong Mạch Ngôn lấy ra một viên ngọc trai khá to đưa trước mắt cô ta, viên ngọc đó tiếp xúc với cô ta liền hút cô ta vào trong.

Cô ta ra sức chóng cự nhưng điều vô ít, cuối cùng cũng bị hút vào bên trong đó, Mạch Ngôn liền cất vào túi rồi nhanh chóng quay lại phòng của mình.

Bên trong ngọc trai đó có vô vàng các loại quỷ khác nhau ở bên trong, chúng đang chực chờ những con mồi tiếp theo để lấp đầy chỗ đói của chúng.

Cô ta bị đưa vào đó rất nhanh đã bị những con quỷ mạnh hơn cô ta cấu xé linh hồn cô ta ra từng mảnh rồi nuốt mất.

Những con quỷ được no bụng thì sức mạnh cũng tăng lên, cho dù sức mạnh có tăng lên cường đại thì vẫn không thoát ra khỏi viên ngọc trai đó.



Và những con quỷ đó được Mạch Ngôn nuôi dưỡng để làm thức ăn cho anh trong những thời gian sắp tới.

Còn Uyển Ngư dưới quầy lễ tân chờ mãi cũng chẳng thấy ai vào nữa cả nên cô có chợp mắt một chút.

Nhưng khi Uyển Ngư tỉnh lại là do có một giọng nói đang gọi cô, cô liền mơ màng rồi tỉnh lại thứ đập thẳng vào mắt cô lúc này là một gương mặt phóng đại đang áp sát vào mặt cô.

Uyển Ngư lúc này có chút hoảng sợ mà thét lên tiếng, khi cô bình tĩnh lại thì là Ngọc Tuyết, cô nàng đến gọi cô bàn giao thay ca rồi đi ăn và về nghĩ ngơi.

Chuyện khuya đó khiến Uyển Ngư vẫn còn chút gì đó ám ảnh và đầy sợ hãi, cô liền ậm ừ rồi cùng Ngọc Tuyết đi bàn giao để thay ca.

Xong xuôi Uyển Ngư cùng Ngọc Tuyết đến căn tin lấy đồ ăn rồi đi đến khu vực giành cho nhân viên ngồi ăn.

Ăn xong xuôi Uyển Ngư cùng Ngọc Tuyết đi ra khỏi khách sạn rồi lên xe phóng đi thật nhanh, hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng về nhà rồi đặt lưng lên chiếc giường yêu quý rồi đánh một giấc thôi.

Khi về tới nhà Uyển Ngư liền nhanh chóng dẫn xe vào bên trong rồi đi lấy quần áo phóng thẳng vào nhà tắm.

Sau gần 1 tiếng Uyển Ngư liền đi ra, sấy tóc dưỡng da rồi kéo rèm lên giường đắp chăn nhắm mắt ngủ.

Khi Uyển Ngư đang ngủ thì mơ màng có cảm giác như ai đó đang ôm, nên cô liền mắt nhắm mắt mở mà nhìn.

Vì trong phòng đã kéo rèm lại nên căn phòng hiện tại có chút tối, Uyển Ngư lờ mờ nhìn sang phía sau mình thì hốt hoảng.

Vì sợ nên Uyển Ngư trực tiếp té khỏi giường, cú ngã làm cô đau đớn ngay lưng, cô khó nhọc đứng lên rồi nhút nhát mở đèn ngủ kế bên.

Ánh đèn màu vàng nhạt ấm áp khẽ sáng lên sọi rọi được chút trên chiếc giường của cô, thứ Uyển Ngư thấy mờ mờ đó là một người đàn ông và có hương thơm quen thuộc đang nhè nhẹ bay vào mũi tôi.

Khoan đã đây là mùi trầm hương kia mà? Uyển Ngư thoáng giật mình nhìn kỹ lại, hóa ra là Tiểu Lão Bản của cô, à không hiện tại bây giờ nói đúng hơn là ' người yêu tạm thời ' của cô.

Và anh ta đang nằm trên giường của cô, còn nhìn Uyển Ngư nở nụ cười nữa chứ, khiến cô tức đến độ muốn đá anh ta văng khỏi đây vậy.

“ Tôi làm em giật mình sao? “

Lên tiếng hỏi, Mạch Ngôn liền nằm ngửa hai tay đặt ra phía sau đầu của mình rồi khẽ nhìn cô.

“ A-Anh sao lại vào được đây? Đúng là anh làm tôi giật cả mình đấy “ Thở phào ngồi lên giường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.