5
Tôi nghĩ vắt óc, cũng không nghĩ ra mình có giao điểm nào với Thẩm Dục ngoài lúc ở trường.
Mà hiện tại, cậu ấy vừa nhẹ nhàng vừa vững chắc đặt tôi lên cái giường ở phòng y tế.
“Mau cứu lấy cậu ấy!”
【 Chẳng biết thằng anh trai gà mờ của mình biết khám bệnh không nhỉ? Nếu chữa hỏng vợ mình thì sao?
【 Hay mình đưa vợ đến Bệnh viện số 1 của chú Hoàng nhỉ?
【 Không được, không được, hay đi tìm chuyên gia ở nước ngoài khám nhỉ? 】
Tôi: Cậu có muốn thử nghe những gì cậu đang nghĩ không?
Bác sĩ của trường bị sự lo lắng của cậu ấy dọa sợ, cứ tưởng là chuyện vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng thấy tôi nằm yên trên giường, có mỗi hàng mi là run không ngừng.
Sau khi kiểm tra một lượt, anh ấy ho nhẹ hai cái: “Em ấy không sao đâu, nghỉ ngơi một lát là được.”
Thẩm Dục nửa tin nửa ngờ.
Mười phút sau, thấy tôi vẫn chưa tỉnh.
“Anh ơi, cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại ạ?
“Em phải hô hấp nhân tạo cho vợ em!”
Tôi: “?”
Bác sĩ của trường: “?”
Hơi thở nóng hổi phả lên chóp mũi tôi, tôi bỗng nhiên mở mắt.
Cái thằng nhãi này.
Nhân lúc tôi bị bệnh muốn hôn tôi đúng không.
Giây phút ấy, khuôn mặt của Thẩm Dục gần ngay trước mắt.
【 thình thịch, thình thịch……】
Tôi đoán không sai mà, ánh mắt của cậu ấy vừa hoảng loạn vừa thẹn thùng.
Bình thường náo loạn trường cơ mà, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-tam-cua-trum-truong-khien-toi-boi-roi/3329476/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.