9
Không biết vì sao, tôi chẳng thể nào quên được dáng vẻ ngại ngùng của Thẩm Dục.
Haizz, thế quái nào còn thấy cậu ấy đáng yêu.
Lý Mộng dùng khuỷu tay đẩy nhẹ tôi, nhỏ giọng trêu: “Lớp trưởng của tớ, lần đầu tiên tớ thầy cậu làm việc riêng trong giờ học đấy.”
Tôi cứ nghĩ cô ấy biết tôi đang nghĩ gì, đang muốn nói qua loa cho qua đi, thì nghe thấy cô ấy nói tiếp: “Không giật được giải trong top ba của giải bóng rổ cũng không sao, dù sao đây cũng chẳng phải sở trường đặc biệt của bọn mình.”
Sở trường đặc biệt?!
“Tớ không biết sở trường đặc biệt của cậu ấy đâu, không đúng, ý tớ là cậu ấy không phải sở trường đặc biệt, tớ……”
Nói được một nửa tôi mới nhận ra mình đã lỡ nói to giữa lớp, bọ họ khiếp sợ nhìn tôi chằm chằm.
Miệng Lý Mộng há to đến mức có thể nhét vừa quả trứng gà.
“Cậu cứ sai sai thế nào ý, Hứa Hiểu cậu đang không ổn đấy.”
Giảng viên cũng từ trên bục giảng bước xuống, nhìn mặt ông chẳng biết là ông đang vui hay đang giận.
“Bạn học Hứa Hiểu, muốn giới thiệu sở trường đặc biệt của mình à? Mọi người đều hoan nghêng……”
Mẹ ơi, con có thể chuyển đến sống ở hành tinh khác không?
Qua việc này tôi cũng rút ra được một bài học, nhất định không được yêu đương, vì tình yêu sẽ ăn mòn đầu óc.
Tôi và Thẩm Dục còn chưa có cái gì, cậu ấy đã ảnh hưởng đến việc học tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-tam-cua-trum-truong-khien-toi-boi-roi/3329477/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.