" Chúng ta là những đứa trẻ ngoan, những đứa trẻ ngây thơ lương thiện, tin tưởng tình yêu, cho nên vĩnh viễn yêu... ".
Ánh mặt trời sau hai giờ trưa đã tắt bớt, nhẹ nhàng ấm áp. Ngày thứhai sau khi kết hôn, chú rể đi nhà hàng lo chuyện làm ăn, còn cô dâu vẫn đang trong thời gian nghỉ kết hôn không có chuyện gì làm, học thì không vô, đọc sách không vào, dứt khoát không thèm, lười biếng nằm lăn qualộn lại trên giường nghe nhạc. Gọt quả táo làm đồ ăn vặt, vừa gặm vừacười.
Một màn bị thương hôm qua thỉnh thoảng hiện lên, cứ như diễn kịch, nhưng vì xảy ra trên thân mình nên tôi không thể không tin.
" Tay bẩn, đừng quẹt lung tung ! ". Người cao giọng kêu to là TrầnDũng, tuy vẻ mặt có hơi thái quá, nhưng giọng điệu ân cần dù là giả haythật cũng khiến người ta thoải mái.
" Đau, đau ! ". Người cau mày cắn răng xuýt xoa là tôi, giấu giếmnhững suy nghĩ trong óc, ánh mắt tôi phối hợp với động tác hù anh sợ hãi cuống lên. Cứ như vậy, tôi chảy máu, anh đổ mồ hôi, bên la hét đau muốn chết, đau như đứt ruột, bên quýnh quáng vừa bôi thuốc tím vừa đổ rượuVân Nam làm thuốc. Tiền cũng không đếm nữa, đặt ngổn ngang tán loạn trên giường, Trần Dũng chạy tới chạy lui, làm như tôi là bệnh nhân hấp hốimà anh là bác sĩ chẩn trị chính. Thái độ như vậy dù vết sẹo cũ của tôirỉ ra vài tia máu, nhưng sự ân cần của chồng như morphine thượng hạng,tiêm một mũi là hiệu quả, không còn thấy đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-cui-gao-khong-vuong-khoi-bep/38289/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.