Khi tỉnh lại anh còn đang ngủ, chân mày nhíu chặt, miệng khẽ nhếch, hơi thở khò khè chui ra ngoài, giống như những tiếng than thở bị ngăn cản, buồn nặng nề.
Nhìn thấy anh, cảm giác khó nói rõ trong lòng hệt như một chiếc khícầu bơm căng hơi bỗng chốc bị ghim vào, nháy mắt vỡ tan, công sức tụt về con số không, thứ còn sót lại chỉ là tấm vải xẹp lép. Nhớ khi còn béhát đồng dao, một đám trẻ vừa nhảy vừa hát : Con cóc con cóc giận, giậnđến mười lăm tháng tám, mười lăm tháng tám giết heo, giận quá con cócbật khóc...
Người ta giết heo, con cóc tức giận cái gì ? Vấn đề này tới tận lúclớn tôi vẫn nghĩ không ra, bài đồng dao khắc sâu trong trí nhớ, cứ nhớmãi 'con cóc giận, con cóc bật khóc'. Con cóc à con cóc, mày nói xem mày chọc phải ai đây ?
Nằm suy nghĩ miên man một hồi, càng lúc càng thấy đói bụng mới nhớ ra từ hôm qua tới hôm nay tôi chỉ mới ăn vài thứ linh tinh, qua hôm naymuốn đói hoa mắt bất tỉnh, bụng lột rột hát vang 'bài ca vườn không nhàtrống'. Thật là, người còn chưa tỉnh thì nói chuyện yêu đương nỗi gì,nên đi nấu cho anh chút súp, ít ra còn lấp đầy dạ dày.
Khỏa thân xuống giường, tìm đồ ăn. Mở cái hộp xốp bị bỏ quên trên bàn hôm qua, bên trong nguyên một hộp dâu đầy ắp đã hư hết nửa.
Lãng phí quá, thứ này tốn tiền lắm nha, nhanh tìm cái rổ bỏ chúng rangoài, nhìn trái dâu đỏ tươi mốc xanh mốc đỏ mà đau lòng, nếu ngày hômqua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-cui-gao-khong-vuong-khoi-bep/38288/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.