"Ân Sinh, tan tầm thôi".
"Xong ngay đây, xong ngay đây". Ghi xong con số cuối cùng trong bảnbáo cáo, tay nắm túi xách, tôi vừa xoa bóp cái cổ đau nhức vừa cao hứng : rốt cuộc cũng xong trong tám giờ, không cần tăng ca, quá giỏi!
Kết hôn tròn một tháng, cuộc sống trở lại nhịp thường ngày, cạnhtranh như cũ, áp lực như cũ, dăm ba hôm lại tăng ca một lần, rỗi rảnhthì đi học, không quá bận rộn cũng không quá thư nhàn. Việc duy nhấtđáng vui mừng là quan hệ giữa tôi và Trần Dũng, từ hoài nghi và tranhchấp chuyển thành tin tưởng và quý trọng, hiện tại hai người chúng tôikhông tính là cử án tề mi* nhưng ít ra cũng vui vẻ hòa thuận, hai cáiđầu cố chấp ầm ĩ suốt từng đó thời gian cuối cùng cũng đổi tính, hiểu ra rằng hạnh phúc giống như cát nắm trong lòng bàn tay, càng nắm chặt lạicàng tuột khỏi, cứ thả lỏng và nâng niu nó thôi.
*Cử án tề mi : vợ chồng kính trọng lẫn nhau.
Đi theo dòng người tan tầm ra ngoài, vừa ra cửa tôi đã thấy người đứng cạnh xe hơi nhỏ – chồng tôi, Trần Dũng.
Xe trắng, áo đen, gió thổi vạt áo bay bay. Dưới trời chiều, nhìn anhtuấn mỹ như thần. Thật là, không có chuyện gì thì đẹp trai như vậy làmchi! Hấp dẫn ánh mắt, ảnh hưởng giao thông, có hại!
"Aiz, sao lại đứng bất động ở đó, Ân Sinh, anh ấy ở kia kìa". Đồngnghiệp bên cạnh cười huých vai tôi, lúc này tôi mới kịp nhận ra mình đãhoa mắt si mê được một lúc, tôi cười ngượng ngùng, tạm biệt họ, xoayngười đi về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-cui-gao-khong-vuong-khoi-bep/38290/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.